VUA BẠC.
Vớ vẩn thế nào lại rước vào người một đồ đệ vừa thương tật đầy mình vừa già khú đế, hành trình đến sơn phái Xuất Trần mừng cưới của Giang Trừng lại bôi dài ra thêm. Không phải Giang Trừng muốn trì trệ mà là do thương tích của đại đồ đệ Phong Hữu Chỉ thực sự quá nặng, trước đó ngay cả nói chuyện còn khó mà vẫn dong dài cả một lúc lâu, suýt nữa đã tắt thở quy tiên rồi.
Đã trở thành đồ đệ của mình, Giang Trừng không khách sáo nữa, dứt khoát vác gã dở sống dở chết này lên lưng, tạm thời trọ lại một tiểu viện yên tĩnh ở thành tu chân.
Thương tích của Phong Hữu Chỉ cần được điều dưỡng bằng đủ loại linh đan diệu dược, nhưng Giang Trừng lại rõ là nghèo. Đúng là tiền bạc không có khó hành sự, tới đâu cũng vậy. Khu này đã gần sơn phái Xuất Trần, trên bảng săn cấp thấp chẳng còn nhiệm vụ gì có thể nhận, hơn thế nữa, Giang Trừng lại đang chịu nội thương, chả kém thương binh là mấy, không tiện làm nhiệm vụ.
Giang Trừng âu sầu cả đêm, hôm sau sang phòng thăm mới thấy đồ đệ đã khỏe hơn hôm qua nhiều, đang ngồi tựa thành giường đọc sách, tay gõ đầu giường miệng khe khẽ ngân nga, khoan thai nhởn nhơ lắm.
Giang Trừng ngạc nhiên, thuốc sư phụ đưa tốt dữ thần vậy á! Hôm qua cô cũng uống mà, sao không hiệu quả như này!
Đồ đệ đã ngoài năm trăm tuổi như Phong Hữu Chỉ vừa liếc đã biết sư phụ nhỏ nhà mình đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Vì đã xơi không ít đồ bổ nên sức khỏe trò khá tốt, bị thương rất nhanh khỏi. À sư phụ ơi, vì không thể tu hành nên đồ nhi vẫn phải ăn mỗi ngày, giờ dạ dày trò trống rỗng, phiền sư phụ vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT