GẶP NGƯỜI ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP, VUI.
“Đại sư, từ sơn phái Dung Trần đến đây, tôi đã thấy bao nhiêu là người chết, cũng đã ra tay giết người, cảm giác ấy thật khó chịu. Tôi hơi tò mò, đại sư, sao anh vẫn luôn có thể bình thản như vậy? Hình như tôi chưa thấy anh tỏ ra buồn rầu hay bất kỳ cảm xúc nào khác bao giờ.”
Đại sư vẫn bình thản, ánh mắt cũng tĩnh lặng đến lắng dịu lòng người, “Khi cô ngoài hai trăm tuổi, từng trải nhiều rồi, thì sẽ bình thản thôi.”
Giang Trừng: Tặc, lại quên lão hòa thượng này đã dai nhách rồi.
Cô suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy đại sư ới, cứ hễ thiên tai là chùa Thượng Vân các anh lại đi cứu trợ người khác à?”
Thanh Đăng đại sư: “Dù không có thiên tai, tăng nhân vẫn sẽ ra ngoài làm những việc mình muốn. Sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa, đều là chuyện thường tình. Những năm thiên tai và những năm yên bình, có khác gì nhau. Trên đời luôn sẽ có người đang khổ đau, cũng chỉ khác ở chỗ nhiều hay ít.”
Giang Trừng đi cạnh chàng, nghe vậy ra chiều đăm chiêu, cô lại nhìn những bức tường nứt rạn ven đường sau cơn động đất, nói: “Thực ra tôi vẫn luôn cho rằng chùa Thượng Vân là chốn cao xa, nếu muốn cứu thế, các anh sẽ làm rầm rộ lắm, bày ra mấy cái hoạt động tôn giáo kiểu phổ độ chúng sinh nọ kia… Giờ mới thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT