TUI MUỐN BÁO CÔNG AN!
Thù Vọng không nán lại Dung Trần quá lâu, cậu chỉ ở chơi nửa ngày, Hạch Đào Nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu chừng ấy thời gian. Thường Hạch Đào Nhỏ không thơm thảo thế đâu, Giang Trừng mà bế thì luôn phải ứng phó với các kiểu chíu khọ chả biết do đâu của bé, loi nhoi không yên khắc nào.
Nhưng khi được Thù Vọng bế, con nhóc này lại chẳng quấy đến vậy, mà dẫu có rục rịch mảy may, người ta chỉ cần xoa đầu vỗ lưng là nó xuôi ngay. Giang Trừng chồm hổm ngồi kế đăm chiêu mãi vẫn không hiểu, sau rốt đành phải lý giải cái sự thân thiết lạ kỳ này là do khí chất của Thù Vọng quá sạch sẽ, vô thức khiến người ta muốn tiếp cận. Hạch Đào Nhỏ ưa nước, Thù Vọng chẳng chính là dòng suối mát lành giữa non cao đấy thôi.
Thuở ấy Thù Vọng mới mấy tuổi đầu cũng đã dỗ ngọt được Giang Trừng tỷ tỷ nhà này kia mà.
Giang Trừng thở than, bế Hạch Đào Nhỏ đang giãy giụa đòi Thù Vọng, chào tạm biệt cậu. Hạch Đào Nhỏ đang níu chặt một tay Thù Vọng, cậu không dám giằng ra, dây dưa không dứt. Giang Trừng mỉm cười hiền hậu, nhanh tay thọc lét bé con.
Nhóc này cực kỳ sợ nhột, Giang Trừng thường xài chiêu này ghẹo nó, lần này vẫn thế, Giang Trừng vừa sờ vào, Hạch Đào Nhỏ nãy không chịu buông đã giật phắt tay lại, cuộn thành sâu róm trong lòng cô.
Hạch Đào Nhỏ bị nhột, phá lên cười vài tiếng rồi lại sực tỉnh, bắt đầu ê a giận dỗi, thấy nó sắp ra chiêu khóc to tất sát, Giang Trừng tức thời ném bổng con lên, khiến nó hoảng hồn kêu réo. Giày vò nhau một lúc, Hạch Đào Nhỏ đáng thương không chống nổi bà mẹ quỷ quái nhà mình, im ắng hẳn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play