Lưu ý  : Edit nhờ Al nên sẽ có thể lộn xưng hô và thiếu ý có nếu không thích có thể không đọc và sai sót có thể góp ý nhẹ nhàng thôi    

Quý Thạc run rẩy tay, lấy năm quả linh quả từ không gian ra đút cho năm người họ. May mắn là linh quả tháng này vẫn chưa được ăn, chúng chưa hoàn toàn chín nên có thể hiệu quả không bằng khi đã trưởng thành, nhưng trước mắt anh không còn cách nào khác.


May mắn thay, linh quả nhanh chóng phát huy tác dụng sau khi vào miệng, máu cuối cùng đã ngừng chảy.
Quý Thạc lại tìm thuốc giảm đau đút cho Trang Hành và đồng đội của anh ấy, những người bị thương nặng hơn ở ghế sau. Sắc mặt họ trắng bệch đến đáng sợ, đó là do mất máu quá nhiều và đau đớn gây ra.


Anh lấy mấy tấm chăn trong không gian ra quấn quanh những người bị thương, rồi lấy thêm thuốc trị thương và băng gạc để xử lý vết thương sơ bộ cho họ. Cũng chính lúc này, Quý Thạc cuối cùng cũng thấy lồng ngực Trang Hành khẽ phập phồng, mí mắt anh ấy giật giật nhưng không thể mở ra được, không ngừng nói mê: “Đi đi, đi mau…”
 

Quý Thạc không dám chần chừ thêm nữa, anh lấy ra một chiếc Hummer H1 từ không gian, đặt Yến Yến và hai con vật nhỏ vào ghế phụ. Ba người bị thương không nặng được đưa lên khoang sau của chiếc SUV, còn Trang Hành, đồng đội bị thương của anh ấy và đứa trẻ thì được ôm lên ghế sau.
Anh nhanh chóng khởi động xe và rời đi. 

Nếu Trang Hành nói "đi mau", thì chắc chắn có vật gì đó nguy hiểm và khó đối phó ở gần đây. Bằng không, với năng lực của Trang Hành, anh ấy sẽ không chật vật chạy trốn đến mức bị tuyết chôn vùi. Hơn nữa, AE086 cũng đã nhắc nhở có vật thể nguy hiểm đang đến gần.Máu tươi có thể thu hút các loài động thực vật biến dị ở gần, vì vậy Quý Thạc cần phải nhanh chóng rời đi.


Sau khi khởi động xe, Quý Thạc giao quyền điều khiển cho AE086, tay anh vẫn không ngừng run rẩy, hoàn toàn không thể lái xe.
Yến Yến nhìn thấy Quý Thạc ôm ba lớn đang đầy máu lên xe, trong xe nồng nặc mùi máu tươi, cậu bé vô cùng bất an vươn bàn tay nhỏ nắm lấy tay ba, “Ba ơi?”
Quý Thạc ôm Yến Yến từ ghế phụ qua, “Đừng sợ, đừng sợ, ba lớn sẽ không sao đâu.”
 

Anh không ngừng vỗ nhẹ lưng con trai dỗ dành, cũng không biết là đang an ủi con trai hay an ủi chính mình.Quý Thạc trở về nông trường, anh đặt ba người bị thương không nặng cùng đứa trẻ vào phòng khách. Thoát khỏi môi trường lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể của họ đã hồi phục, chắc chắn không lâu nữa sẽ tỉnh lại.


Quý Thạc ngồi xổm xuống nói với Yến Yến:

 “Yến Yến, ba lớn và chú chiến hữu của ba lớn bị thương rất nặng, ba đi chữa trị cho họ. Con ở trong nhà đợi ba về được không?”


“Thời gian có thể sẽ hơi lâu một chút. Nếu Yến Yến đói thì bảo Yêu Yêu lấy đồ ăn cho con. Các chú các dì tỉnh dậy cũng bảo Yêu Yêu lấy đồ ăn cho họ nhé. Con làm được không?” Quý Thạc nghiêm túc hỏi Yến Yến.
Yến Yến dù rất không muốn ba rời đi, nhưng vẫn dũng cảm đồng ý với ba 

“Được ạ, ba ơi, con có thể tự chăm sóc mình và dì chú .”
“Yến Yến giỏi quá, các chú các dì và cả anh trai này đều là người tốt cả, con đừng sợ hãi.”
 

Quý Thạc ôm con trai hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, trong lòng đầy áy náy

 “Gặp chuyện gì thì con cứ bảo Yêu Yêu tìm ba nhé. Hô Hô và Tùng Tùng cũng sẽ ở bên con, ba sẽ rất nhanh trở lại.”
“Con biết rồi, ba ơi, con không sợ đâu.” Yến Yến rất hiểu chuyện, cậu bé biết ba lớn bị thương rất nặng, cần ba chữa trị.
 

Yến Yến từ khi sinh ra đến giờ chưa từng tiếp xúc với người ngoài. Quý Thạc biết Yến Yến lúc này chắc chắn vô cùng bất an, nhưng anh không còn cách nào. Tình trạng của Trang Hành và đồng đội của anh ấy không thể lạc quan, cần phải nhanh chóng điều khiển robot y tế để cắt bỏ phần thịt bị tang thi cắn và khâu vết thương lại, nếu không vết thương sẽ tiếp tục hoại tử và không thể lành.


Mặc dù linh quả đã đảm bảo an toàn tính mạng cho họ, nhưng nếu vết thương liên tục xấu đi, anh không dám chắc liệu họ có biến thành tang thi hay không.Quý Thạc trấn an Yến Yến xong, đẩy Trang Hành và đồng đội của anh ấy vào phòng y tế dưới lòng đất, đặt họ vào khoang điều trị và bắt đầu điều khiển robot y tế làm sạch vết thương và khâu lại cho họ.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Yến Yến ôm Tùng Tùng, ngồi trên ghế sofa chờ đợi các chú các dì tỉnh lại.
Cái đầu nhỏ lo lắng thường xuyên quan sát các chú các dì đang ngủ ở đầu kia ghế sofa, xem họ đã tỉnh chưa. Ba đã bảo cậu chăm sóc các chú các dì, cậu có thể làm được.


Người tỉnh dậy đầu tiên là đứa trẻ Du Thời không bị thương ở một góc sofa. Khi tỉnh dậy, cậu bé phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, xung quanh rất rộng rãi và sáng sủa, không có mùi hôi khó chịu đến buồn nôn. Ngay cả chỗ cậu nằm cũng là chiếc sofa ấm áp, mềm mại và rất thoải mái.


Đứa trẻ lập tức ngồi dậy, cảnh giác đánh giá xung quanh.
Cậu bé nhớ mình đã được mấy chú mấy dì cứu. Họ vì cứu cậu mà bị thương rất nặng, trên đường chạy trốn lại bị tuyết lớn chôn vùi.


Du Thời quay đầu lại nhìn thấy các chú các dì đang nằm cạnh mình, họ chính là ba người trong số những người đã cứu cậu. Cậu còn nhớ có hai chú vì cứu cậu mà bị thương rất nặng, chảy rất nhiều máu.


Du Thời mím chặt môi, bàn tay không tự chủ run rẩy vươn ra cảm nhận hơi thở của họ. Sau khi xác nhận họ vẫn còn thở, cậu bé khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cuộn tròn vào một góc sofa, im lặng co mình lại.
Yến Yến nhìn thấy anh trai kia tỉnh dậy rồi lại cuộn tròn trên ghế sofa không nói một lời, có chút lo lắng.


Cậu bé bò xuống sofa, đi đến trước mặt anh ta, “Anh ơi, anh tỉnh rồi, bé là Yến Yến, anh đừng sợ, là ba bé đã đưa mọi người về.”
Du Thời nghe thấy tiếng nói, nâng đôi mắt đen láy nhìn người bạn nhỏ xinh đẹp như búp bê Tây Dương trước mặt, im lặng nhìn cậu bé, không đáp lời.


Yến Yến nhớ ba đã nói các chú các dì tỉnh dậy thì phải lấy đồ ăn cho họ

 “Anh ơi, anh có đói không? Con… con bảo Yêu Yêu lấy đồ cho anh nhé.”


Du Thời vẫn không đáp lời, Yến Yến có chút không biết làm sao, cậu bé bế Tùng Tùng đang nằm dưới đất lên, lo lắng vuốt ve bộ lông của nó. Nhưng Tùng Tùng quá nặng, cậu bé chỉ có thể nửa kéo nửa ôm.


Đợi nửa phút, Du Thời vẫn không đáp lời. Yến Yến đành ngượng ngùng quay lại chỗ ngồi cũ trên sofa, đứa bé nhút nhát nhỏ giọng gọi Yêu Yêu lấy đồ ăn cho anh trai kia.


Đồ ăn là Quý Thạc đã chuẩn bị sẵn và để trong tủ lạnh, robot hâm nóng rồi đưa đến trước mặt Du Thời. Du Thời nhìn thấy robot đưa cơm, đôi mắt tò mò mở to trong thoáng chốc, rồi lại khôi phục vẻ ủ rũ. Đồ ăn được Yêu Yêu đặt lên bàn trà, Du Thời không ăn cũng không nói lời nào.


Lúc này, Yến Yến hoàn toàn không biết phải làm gì, ngồi ở đầu kia sofa, có chút bối rối ôm chặt Tùng Tùng. Tùng Tùng liên tục liếm mu bàn tay Yến Yến để an ủi cậu bé. Hô Hô bên cạnh sau khi xác nhận Du Thời vô hại thì lại tiếp tục cuộn tròn bên cạnh Yến Yến, thỉnh thoảng dùng đuôi quất nhẹ vào cậu bé.


Không lâu sau, các vị đại nhân đều lần lượt tỉnh lại. Người tỉnh dậy đầu tiên là Phương Khánh Sinh. Anh ta tỉnh dậy liền lập tức xác nhận xung quanh có an toàn không, sau đó lay tỉnh hai đồng đội bên cạnh, “chị Vũ , anh Kỳ, tỉnh dậy đi…”


Hai người nghe thấy đồng đội gọi, nhanh chóng tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.
Hai người tỉnh dậy cũng nhanh chóng đánh giá môi trường xung quanh: một sảnh lớn sáng sủa, đồ đạc sạch sẽ gọn gàng, trên sàn phòng khách còn có rất nhiều đồ chơi trẻ em…


Một đứa trẻ được họ cứu đang cuộn tròn trong một góc sofa. Chu Kỳ Thắng đứng dậy, một tay ôm lấy đứa trẻ ở góc, kiểm tra xem trên người cậu bé có vết thương nào không. Tay kia của anh ta vẫn còn quấn băng gạc, rõ ràng là có người đã băng bó lại vết thương cho anh. Đứa trẻ im lặng để anh ta kiểm tra.
“Con có bị thương chỗ nào không?” 

Chu Kỳ Thắng hỏi đứa trẻ trầm mặc này.
“Không.”

 Đứa trẻ hỏi gì đáp nấy, ánh mắt rất tĩnh lặng.


Chu Kỳ Thắng xác nhận cậu bé không sao thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đứa trẻ này quá đỗi trầm tĩnh.
 

Ba người cũng chú ý tới một đầu khác sofa có một đứa bé nhỏ nhắn, bụ bẫm như búp bê sứ. Đứa bé tóc màu hạt dẻ hơi xoăn, đôi mắt đen láy sáng ngời, trông rất xinh đẹp và đáng yêu. Ánh mắt ba người chạm nhau, không ai mở miệng trước.
“chú , dì, chú… Các chú các dì tỉnh rồi ạ? Con… Con là Yến Yến.”
Yến Yến sợ hãi mở miệng

 “Là… là ba con đã cứu mọi người về, ba nói mọi người tỉnh rồi thì bảo con lấy… lấy đồ ăn.”
“Nhóc con, ba con đâu?” 

Diệp Vũ Tín nhận ra cậu bé có chút căng thẳng, cô đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
“Ba đang cứu ba lớn, ba lớn chảy rất nhiều máu.”

 Yến Yến rụt chân lại, muốn tránh xa dì này một chút.
“Ba lớn? Ai là ba lớn của con vậy?” 

Diệp Vũ Tín muốn ôm lấy cậu bé để hỏi rõ ba lớn của cậu là ai?
Là đội trưởng hay phó đội của cô ấy bí mật kết hôn và có con sao?
 

Yến Yến bị hành động đột ngột muốn ôm mình của dì này làm cho giật mình, theo phản xạ lùi về phía sau sofa. Yêu Yêu cho rằng cậu bé bị tấn công nên lập tức phóng ra dòng điện…
 

Hô Hô và Tùng Tùng cũng lập tức cảnh giác, chắn trước mặt Yến Yến, gừ nhẹ về phía Diệp Vũ Tín. Tùng Tùng còn đứng thẳng lên, một bộ dáng sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào. Diệp Vũ Tín không ôm được đứa trẻ, còn bị điện giật một cái, cô nhanh chóng lùi lại. 

Hai người đồng đội nhìn thấy phản ứng của cô cũng nhanh chóng đứng dậy cảnh giác.
Không khí phòng khách lập tức trở nên căng thẳng.
“Sao vậy? Chị vũ.”

 Phương Khánh Sinh hỏi.
Chu Kỳ Thắng cũng ôm Du Thời lại gần, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.
“Không sao, chỉ là đứa trẻ này biết rò điện!”

 Diệp Vũ Tín có chút không thể tin nổi mở miệng.
“Rò điện?!” 

Phương Khánh Sinh và Chu Kỳ Thắng đều khó tin, nghi ngờ mình nghe lầm.
“Đúng vậy, tôi vừa đến gần định ôm thằng bé thì bị điện giật một cái.”
“Các người dọa nó.” 

Đứa trẻ Du Thời vẫn luôn rất yên tĩnh trong lòng Chu Kỳ Thắng, lúc này lại mở miệng nói.
Yến Yến co rúm trên ghế sofa, trong mắt đọng nước, cậu muốn ba, các chú các dì kỳ lạ quá, cậu có chút sợ hãi.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay nhỏ lóe lên ánh sáng vàng, giọng Quý Thạc vang lên từ bên trong

“Yến Yến, sao vậy?”
“Ba ơi ~” Giọng Yến Yến nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.


Ba nói các chú các dì đều là người tốt, nhưng họ đều thật kỳ lạ. Cậu bé vừa rồi còn làm điện giật dì kia, cậu không phải là một đứa trẻ ngoan, Yến Yến có chút buồn bã.
“Yến Yến ngoan, có phải các chú các dì tỉnh rồi không?” Quý Thạc nghe ra giọng con trai có tiếng nức nở, giọng nói dịu dàng hỏi, nhằm chuyển hướng cảm xúc của cậu bé.
“Đúng vậy, dì chú, tỉnh rồi.” Yến Yến giơ bàn tay nhỏ lên chỉ về phía ba nói.
“Vậy Yến Yến có lấy đồ ăn cho các chú các dì không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play