Chung Đại dẫn theo hai người hầu, lặng lẽ rời khỏi góc khuất.
Gia chủ họ Chung thấy Chung Thải không vì bản cam kết bán đứt người hầu mà kén cá chọn canh, liền mỉm cười đưa cho cậu một tờ danh sách sính lễ, nói: “Đây là danh sách sính lễ, ngươi kiểm tra lại một lượt đi.”
Chung Thải cũng không khách sáo, liếc nhìn qua rồi bắt đầu kiểm tra.
Từ vật đầu tiên trở đi, kiểm tra xong món nào, cậu liền cất món đó vào từng túi trữ vật khác nhau, động tác hết sức thuần thục và nhanh nhẹn.
Bên cạnh, Chung Xảo Nhi không nhịn được cất tiếng: “Ngươi thật sự kiểm tra từng món vậy sao? Cứ như sợ người ta nuốt mất ‘sính lễ’ của ngươi vậy.”
Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “sính lễ”, trong giọng có phần ghen tị, số sính lễ lần này khá nhiều, không ít người trong nhà họ Chung đều đã nhìn qua danh sách của hồi môn, dù sơ lược ước lượng cũng phải trị giá ít nhất 50 vạn kim tệ. Trong đó còn có nhiều bảo vật quý hiếm không thể định giá. Tuy nhà họ Chung có người nói sính lễ của nhà họ Ổ không quá nhiều, nhưng với một số người trẻ tuổi, sính lễ lần này thật sự rất hậu hĩnh.
Phải biết, trong quá khứ, các cô gái nhà họ Chung khi xuất giá nhận được sính lễ cao nhất cũng chỉ khoảng năm vạn kim tệ, lần này quả thật là gấp mười lần! Tuy ba vị tiểu thư thiên tài của nhà họ Chung vẫn không muốn gả, nhưng cũng đỏ mắt với sính lễ lần này.
Còn những tiểu thư tư chất kém hơn thì càng thêm ganh tị.
Biết vậy thì đã…
Đáng tiếc giờ đã quá muộn rồi.
Chung Thải âm thầm bĩu môi.
Con nhỏ Chung Xảo Nhi này đúng là lắm mồm, cậu đương nhiên phải kiểm tra kỹ càng rồi. Sau khi về nhà họ Ổ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu không chuẩn bị kỹ từ bây giờ thì sao đối phó được?
Tuy nhiên, ngoài mặt Chung Thải vẫn ra vẻ giải thích một câu: “Làm việc trước mặt mọi người rõ ràng minh bạch, mới có thể thể hiện gia chủ công tư phân minh. Cũng tránh cho mấy kẻ không hiểu chuyện nói năng linh tinh.”
Nói rồi, cậu chẳng buồn nể mặt Chung Xảo Nhi, nhướng mày: “Đường muội cũng đến tuổi lấy chồng rồi, lẽ nào một chút đạo lý này cũng không hiểu? Hơn nữa ngữ khí của ngươi kỳ cục như vậy, hay là đang hối hận?”
Gia chủ họ Chung vẫn giữ nụ cười, không trách mắng Chung Thải, mà ôn tồn dặn dò: “Người nhà họ Ổ đang đợi bên ngoài, mọi việc nên chuẩn bị cho xong. Thải Nhi cũng sắp kiểm tra xong rồi, đừng để người ta chờ lâu.”
Mấy vị phu nhân liền nhanh chóng chỉ huy đám nha hoàn, bắt đầu hối hả chuẩn bị.
Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, gia chủ thật ra rất đồng ý để Chung Thải kiểm tra kỹ danh sách. Làm việc rõ ràng trước mặt người khác thì về sau sẽ không sinh chuyện rắc rối. Dù trên danh sách có mấy chục vạn kim tệ, thực ra cũng chỉ tương đương vài chục viên Huyền Châu, không đáng gì với số tiền mà tổ tiên nhà họ Chung bỏ ra để mua một viên đan dược. Gia chủ chắc chắn không vì chút đồ này mà nhỏ nhen, cho kiểm tra thoải mái càng chứng minh sự công bằng. Chỉ có câu nói lúc nãy của Chung Xảo Nhi là thừa, gây phiền phức.
Chung Xảo Nhi cũng nhanh chóng nhận ra, im lặng lùi về sau.
Chung Thải thì rất hài lòng với việc kiểm tra đồ đạc, sau đó cất hết vào các túi trữ vật khác nhau. Cậu lại lần nữa cảm tạ gia chủ, rồi hành lễ với các vị phu nhân: “Các thẩm thẩm đã chuẩn bị xong cả chưa? Chất nhi nên đi thay trang phục rồi.”
Mọi người: “……”Bộ dạng này, chẳng lẽ là... nóng lòng muốn gả đi ?
Chung Thải cười rạng rỡ, nhưng trong lòng thì vô cùng sốt ruột.
Còn phát ngốc làm gì nữa? Mau lên! Hiện giờ huynh đệ tốt của cậu chắc đang rất bực bội, cái tên kia nếu đứng đợi một mình thì biết làm sao?
Để không để người nhà họ Ổ chờ lâu, các vị phu nhân hành động rất nhanh, chỉ trong thời gian một nén hương, đã trang điểm cho Chung Thải rực rỡ hẳn lên.
Mọi chuyện quá gấp, không kịp chuẩn bị y phục cưới cho nam, đành để Chung Thải mặc váy đỏ dành cho nữ, trên đó đính đầy trân bảo, kiểu dáng cực kỳ lộng lẫy. Có lẽ vì Chung Thải là nam tử nên lớp trang điểm không đậm, đồ trang sức cũng chỉ điểm xuyết đơn giản, chỉ làm nổi bật thêm vẻ sáng sủa.
Chung Thải đứng trước gương cao, vung vẩy tà váy, vừa vặn vừa đẹp? Cậu khoan khoái phất tay: “Được rồi, mang khăn voan lên luôn đi.”
Các phu nhân: “……”Thật đúng là mở mang tầm mắt, mặc váy nữ không những không tức giận, còn có vẻ rất thích thú ?
Chung Thải nhận khăn voan từ tay nha hoàn, tự tay trùm lên đầu mình.
Hừ, chẳng phải là “đại lão cải trang nữ” thôi sao? Có gì mà làm quá lên!
Đừng có ngớ ngẩn nữa, làm việc nghiêm túc đi !
Nhà họ Ổ tuy không thể nói là quá nhân hậu, nhưng cũng không đến nỗi hà khắc.
Lần này, người được cử đến cầu hôn và đón dâu là Ổ Thiếu An, một hậu bối có huyết thống gần gũi nhất với Ổ Thiếu Càn. Hai người không chỉ thuộc dòng chính, mà còn là anh em cùng cha cùng mẹ.
Ngoài Ổ Thiếu An, còn có năm sáu vị quản sự quyền lực đi cùng. Còn về phần Ổ Thiếu Càn, vì thương tổn nghiêm trọng khi tu luyện khiến thần hồn bị tổn hại, thậm chí đứng thẳng cũng không nổi, nên không thể đích thân đến được.
Lúc này, Ổ Thiếu An ngồi tại chính sảnh nhà họ Chung, bưng tách trà, nét mặt ôn hòa lắng nghe các trưởng lão khách sáo trò chuyện.
Người nhà họ Ổ cũng sớm biết lần này người gả cho Ổ Thiếu Càn không phải một trong ba thiên kim tiểu thư kiêu ngạo của nhà họ Chung, mà là một người dòng chính tư chất rất kém. Nghe nói người này thật sự si mê Ổ Thiếu Càn, còn sẵn sàng vì hắn mà hy sinh tất cả.
Một vị quản sự họ Hà nổi giận ra mặt, định lên tiếng phản đối.
Nhưng bị Ổ Thiếu An ngăn lại.
Đối với Ổ Thiếu An mà nói, bắt những cô gái có tiềm năng lớn phải gả cho một người đã tàn phế như Ổ Thiếu Càn đúng là lãng phí. Hắn thà đưa các cô vào hậu viện của mình để sinh con nối dõi có tư chất hơn.
Còn vị quản sự họ Hà này là người làm việc ở nhánh thứ chín, là bên phía mẹ ruột của Ổ Thiếu Càn, Dương Cảnh Phỉ, nên chuyến này cũng đại diện cho bà ta.
Dù bị ngăn lại trước mặt người ngoài, sắc mặt ông ta vẫn rất khó coi.
Ổ Thiếu An chậm rãi lên tiếng:“Quản sự Hà đừng vội. Ép duyên chẳng bao giờ mang lại quả ngọt. Điều Thiếu Càn cần nhất lúc này chính là một người thật lòng cam tâm tình nguyện.”
Sắc mặt quản sự Hà chợt khựng lại.
Cũng đúng. Dù ông ta rất đau lòng, nhưng cũng hiểu rõ Ổ Thiếu Càn bây giờ không còn là chàng trai hoàng kim như trước nữa. Đòi hỏi ai tình nguyện gả cho hắn thật là khó. Dù có tìm được thiên tài cũng chưa chắc hữu dụng. Vậy thì thà chọn người thực lòng còn có hy vọng hơn.