Lúc này đây, trong lòng Chung Thải có cảm giác khó nói nên lời.
Cậu biết mình tư chất không cao, nhưng cũng không đến mức phải tuyệt vọng về bảo vật cộng sinh mà bản thân triệu hồi ra. Chung Thải đã nghĩ tới nghĩ lui, chắc lắm thì cũng chỉ là thứ gì như binh khí, để luyện võ tu luyện, mà kém hơn nữa, thì giống một vài người tư chất thấp khác, triệu hồi ra nồi, chén, gáo, bồn, cuốc, hay chai lọ gì đó, có thể dùng để nấu ăn tăng cường linh khí, hay giúp cây cối sinh trưởng nhanh hơn một chút… Tuy không lấy gì làm oai phong, nhưng cũng không đến nỗi tệ, “tích tiểu thành đại” mà.
Nhưng vạn lần không ngờ mình lại gọi ra được một cái... Tế Đàn.
Thứ đồ chơi này dùng kiểu gì đây?
Ổ Thiếu Càn thì ngược lại, lại tỏ vẻ rất xem trọng, nói: “Tế Đàn vốn là nơi dâng tế mới có thể thu được lợi ích. Trong đó ắt có điều huyền diệu, chắc chắn không phải loại phế phẩm.”
Hắn đẩy nhẹ Chung Thải, thúc giục: “Đi thử xem, xem rốt cuộc vận hành thế nào.”
Chung Thải nghe cũng có lý, hứng khởi hẳn lên, dứt khoát xuống giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT