Ổ Thiếu Càn nói: “Hà thúc là tâm phúc mà mẫu thân ta mang từ Dương gia đến. Khi còn nhỏ, mẫu thân bận tu luyện, mà lúc ta sinh ra lại xuất hiện dị tượng. Trong số những người mẫu thân tin tưởng, ông ấy là người được tín nhiệm nhất. Ông cùng với hộ vệ thân tín của phụ thân ta, một người sáng một người tối, thay nhau chăm sóc ta. Mãi đến khi ta ba tuổi bắt đầu tu luyện, họ mới không cần ngày đêm kề cận nữa, mà thay phiên nhau bảo hộ. Đến khi ta chín tuổi, thực lực vượt qua Hà thúc, mười một tuổi thì vượt qua hộ vệ của phụ thân, họ cũng dần ít xuất hiện đi.”
Thoát khỏi cảm xúc tự trách và thương cảm bản thân, hiện tại trong lòng Ổ Thiếu Càn rất sáng suốt, lại nói tiếp: “Hà thúc quan tâm ta nên mới đến, nhưng sau khi về, ông ấy chắc chắn sẽ bẩm báo lại đầy đủ mọi chuyện về ta cho mẫu thân, chưa từng xử lý chuyện gì theo cảm tính.”
Nói đến đây, hắn hơi cười giễu: “Mà mẫu thân ta thì tuyệt đối không bao giờ tốn tâm tư cho một kẻ phế vật.”
Chung Thải đã hiểu.
Huynh đệ chí cốt của mình và Hà quản sự tuy có quan hệ không tệ, Hà quản sự cũng thật lòng quý mến hắn, nhưng nếu giữa Ổ Thiếu Càn và Dương phu nhân xảy ra mâu thuẫn, thì Hà quản sự nhất định sẽ đứng về phía Dương phu nhân. Mà nếu bà ta là người lạnh lùng, bạc tình, thì huynh đệ mình tốt nhất đừng quá tin tưởng Hà quản sự. Người ta quan tâm thì cứ nhận, có cơ hội thì báo đáp cho phải phép là được rồi.
Và đúng là như vậy thật.
Hà Châu nhanh chóng đi gặp Dương Cảnh Phỉ, báo cáo tình hình hiện tại của Ổ Thiếu Càn. Dương Cảnh Phỉ chỉ lạnh nhạt dặn một câu: “Từ nay về sau, không cần bẩm báo tin tức gì liên quan đến Ổ Thiếu Càn nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT