Ổ Thiếu Càn trong lòng ấm áp, bấm ngón tay búng nhẹ lên trán Chung Thải.
Chung Thải bật nảy một cái, sau đó giãn mày, vui vẻ nói: “Lực đạo này của ngươi cũng không giảm chút nào, khôi phục không tệ đấy!”
Đây là trò chơi nhỏ hai người vẫn thường chơi, năm đó vẫn là Chung Thải ra tay trước, Ổ Thiếu Càn, một đứa trẻ con bị “bắt nạt” đã lâu mới chịu bỏ đi sự rụt rè, “phẫn nộ” mà phản công. 
Bây giờ lại chơi như vậy, hai người đều hiểu rõ tâm ý của nhau, là muốn ở chung như dĩ vãng. Chung Thải không vội vã rời giường, từ bên gối đầu lấy mấy cái túi giới tử mình mang theo ra, lần lượt từng cái đưa cho Ổ Thiếu Càn xem. 
“Đây là của hồi môn ta mang tới, sính lễ nhà ngươi cho cũng được ta đòi về rồi. Hai chúng ta về sau sống cùng nhau, ta liền muốn đem nhiều của cải về đây. Ngươi xem đi, chúng ta cũng rất có tiền.” 
Ổ Thiếu Càn hơi giật mình, nhưng cũng không khách khí với Chung Thải, nhanh chóng lướt qua mấy cái túi giới tử, hỏi: “Mấy cái này là sính lễ của Ổ gia à?” 
Chung Thải kinh ngạc: “Ngươi không biết ư?” Nói rồi cậu đột nhiên nhớ lại sự vắng vẻ khi mình được gả về hôm qua, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm, giọng rất mơ hồ, nhưng hiển nhiên không phải lời hay ho gì. 
Ổ Thiếu Càn ngược lại rất bình tĩnh lấy ra tờ đơn sính lễ lật xem, nói: “Tổng giá trị trên 50 vạn kim, cũng được.” 
Chung Thải nghĩ nghĩ hỏi: “Sao thế !?” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play