Bạch Anh Anh nghe thấy tiếng liền quay người lại.
Hồ Li dựa lưng vào tường, rồi mỉm cười với cô một cái: “Chút chuyện nhỏ này thì không cần cô phải ra tay đâu, cứ để tôi làm là được rồi.”
Cậu ta chỉ vài ba bước đã tiến lại gần, trong đôi mắt hồ ly tràn ngập ý cười: “Tôi từ trước đến nay vẫn luôn rất kính phục cô, và vẫn luôn muốn được làm việc cho cô đó.”
Bạch Anh Anh thầm nghĩ trong lòng: Cậu thôi đi nhé, tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một cái cảnh cậu nhảy múa tưng bừng trên mộ của Bạch Anh Anh đó.
Kể từ khi Hồ Li trà trộn được vào bên cạnh Bạch Anh Anh, thì đằng sau mỗi một hành động tìm đường chết ngu ngốc của Bạch Anh Anh hầu như đều có sự xúi giục của cậu ta.
Mặc dù biết rõ tên này là một Nhị Ngũ Tử* không có ý tốt gì, thế nhưng vì để cho tình tiết cốt truyện được diễn ra một cách thuận lợi, cô vẫn không thể không để cho cậu ta trà trộn vào trong đội ngũ tiểu đệ của mình.
*Kẻ hai mang
Ngay lúc này, cách duy nhất để cho cậu ta trà trộn vào bên cạnh cô chính là thu hút sự thù hận của cậu ta, để cho cậu ta đến đây báo thù cô.
Bạch Anh Anh trừng mắt nhìn Hồ Li, rồi cố tình nói với giọng hung dữ: “Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à!”
Thật đáng tiếc, giọng nói của cô bẩm sinh đã mềm mại, cho dù có cố gắng tỏ ra cứng rắn thì vẫn cứ mang một thứ âm thanh nũng nịu như tiếng “oe oe” “chít chít” vậy.
Hồ Li khẽ nhướng mày một cái, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Sao có thể như vậy được chứ? Tôi chỉ là không muốn cô phải động tay động chân thôi, dù sao thì cô cũng là đại lão mà.”
Bạch Anh Anh bĩu môi, rồi cố tình không nói chuyện một cách tử tế: “Nếu đã như vậy, thì cậu câm miệng lại cho tôi.”
Trong mắt Hồ Li thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, thế nhưng trên mặt thì vẫn cứ tươi cười hớn hở: “Vâng, vâng, vâng.”
Bạch Anh Anh cố gắng chịu đựng ánh mắt như muốn đâm thủng người của Hồ Li, rồi từng bước một tiến về phía cậu bé Thỏ tai cụp Phạm Thái Đa.
Cô hoàn toàn không muốn quay lưng lại về phía Hồ Li, thế nhưng không làm như vậy cũng không được, dù sao thì vẫn còn phải diễn theo tình tiết cốt truyện nữa.
Trong nguyên tác có nói rằng Bạch Anh Anh đã làm một vài hành động sỉ nhục đối với Phạm Thái Đa, thế nhưng rốt cuộc là hành động sỉ nhục gì thì lại không hề nói rõ.
Cô hỏi hệ thống, thì hệ thống lại bảo cô cứ tự do phát huy.
Tự do phát huy à…
Bạch Anh Anh khẽ run run đôi vai đang cứng đờ của mình, rồi bất ngờ túm lấy cổ áo sau của Phạm Thái Đa.
Cả người Phạm Thái Đa run lên một cái, đôi tai đang cụp xuống cũng gần như muốn dựng thẳng đứng cả lên.
Bạch Anh Anh dùng sức kéo mạnh một cái.
Phạm Thái Đa vẫn không hề nhúc nhích.
Bạch Anh Anh: “…”
Chuyện, chuyện này quả thực là có chút ngượng ngùng quá đi mất!
Hồ Li khẽ chớp chớp mắt, rồi vịn tay vào tường, nghiêng đầu nhìn cô: “Thật sự không cần giúp đỡ sao?”
Bạch Anh Anh: “Tuyệt, đối, không, cần.”
Bạch Anh Anh vươn tay còn lại ra, rồi dùng cả hai tay đồng thời túm chặt lấy cổ áo sau của Phạm Thái Đa, sau đó lại kéo mạnh một lần nữa.
Phạm Thái Đa vẫn cứ không hề nhúc nhích.
Hồ Li cố gắng kìm nén ý cười: “Khụ, thật sự thật sự không cần giúp đỡ sao?”
Bạch Anh Anh tức giận đùng đùng nói: “Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”
Hồ Li giơ hai tay lên: “Không có, tuyệt đối không có, đại lão à, tôi chỉ là tò mò không biết cô định làm gì thôi?”
Bạch Anh Anh: “Không cần cậu phải quan tâm.”
Hồ Li nhún vai một cái, rồi khoanh hai tay lại, dựa người vào tường, im lặng không nói gì mà nhìn cô.
Bạch Anh Anh mím chặt môi lại, rồi dùng hết sức bình sinh, sau đó lại dùng sức kéo mạnh một cái nữa.
Đế giày của cô đột nhiên trượt mạnh một cái, mũi chân cũng theo đó mà trượt đi, rồi “bốp” một tiếng đá trúng vào mông của cậu bé Thỏ tai cụp.
“Ối!”
“Ối——”
Cả hai người cùng lúc không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Cậu bé Thỏ tai cụp Phạm Thái Đa vội vàng đưa hai tay ra sau, ôm lấy mông của mình.
Cậu vẫn quay mặt vào tường, đầu cúi gằm xuống, màu hồng phấn ở vành tai từ từ lan rộng lên phía trên, khiến cho cả hai cái tai thỏ của cậu hoàn toàn biến thành màu hồng.
Đôi tai lông xù màu hồng phấn… thật sự rất muốn sờ một cái quá đi mà.
Bạch Anh Anh khẽ nuốt nước bọt một cái, cô rất muốn nói lời xin lỗi nhưng lại vì vướng bận thiết lập nhân vật mà không thể nào tùy tiện xin lỗi được.
Có điều, hành động vừa rồi của cô có lẽ cũng được xem như là sỉ nhục rồi phải không?
Hệ thống: 【Nhân viên à, cô đúng là một nhân tài hiếm có đó, mỗi một lần cô hoàn thành tình tiết cốt truyện đều theo những cách mà tôi chưa từng dự đoán được, cô quả thực đã giúp cho hệ thống của chúng tôi phong phú thêm rất nhiều dữ liệu đó.】
Bạch Anh Anh: “Sao tôi nghe lời anh nói cứ có cảm giác không giống như đang khen ngợi gì cả vậy?”
【Khụ, cứ coi như là nhân viên cô đã hoàn thành tình tiết cốt truyện đi vậy.】
Bạch Anh Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ôm giữ một chút tư tâm nhỏ bé của riêng mình, rồi len lén đưa tay ra xoa nhẹ lên đôi tai dài mềm mại của cậu bé Thỏ tai cụp một cái.
Mềm mại quá…
Đôi tai của Phạm Thái Đa ấm áp vô cùng, khi cô đưa tay lên sờ thì dường như còn có thể cảm nhận được đôi tai lông xù ấy đang khẽ giật giật từng nhịp.
“Kia, cái đó…” Một giọng nói nhỏ nhẹ và dịu dàng khe khẽ truyền đến.
“Ừm?” Bạch Anh Anh vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác mềm mại mượt mà của đôi tai thỏ.
Phạm Thái Đa khẽ giọng nói: “Xin, xin lỗi, cho hỏi, cô có thể, có thể buông ra được không ạ?”
Bạch Anh Anh có chút không được tự nhiên, bèn khẽ ho một tiếng, rồi lại một lần nữa tung ra câu cửa miệng quen thuộc của Bạch Anh Anh: “Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”
Phạm Thái Đa bị dọa cho giật nảy mình, tấm lưng gầy gò đột nhiên run lên một cái.
“Xin, xin lỗi, mời, mời cô cứ tự nhiên ạ!”
Cậu vì quá căng thẳng mà bắt đầu nói năng lộn xộn cả lên.
Bạch Anh Anh lưu luyến không nỡ mà buông tay ra, rồi cất tiếng nói: “Sau này nhớ kỹ, gặp phải tôi, thì phải tỏ ra thái độ cung kính nhất… Tốt nhất là đừng có để tôi bắt gặp nữa, tôi không phải là người tốt đâu.”
Không hiểu vì sao, khi nghe thấy cô gái đứng phía sau dùng giọng nói mềm mại mà tự nhận mình không phải là người tốt, Phạm Thái Đa lại không kìm được mà quay đầu lại, len lén nhìn cô một cái, thì lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt ươn ướt, mang theo vẻ áy náy của cô.
Bạch Anh Anh ngẩn người ra một lúc, rồi lập tức quay mặt đi: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi đi, ngồi xổm ở trong góc làm cái gì!”
Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Một lát nữa là trời sắp mưa rồi đó, cậu đừng có để bản thân mình trở nên nhếch nhác đó.”
Phạm Thái Đa khẽ chớp mắt: “Vâng, tôi sẽ rời đi ngay ạ.”
Bạch Anh Anh thấy cậu vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích: “Này, đi đi chứ.”
Phạm Thái Đa vội vàng đứng dậy, thế nhưng bởi vì đã ngồi xổm quá lâu, cho nên chân có chút tê dại, không tự chủ được mà loạng choạng đâm sầm vào tường.
“Ấy!” Bạch Anh Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã theo bản năng mà hành động, vội vàng nắm lấy cánh tay của cậu.
Thế nhưng cái cơ thể “chuột hamster” này của Bạch Anh Anh quả thực là quá yếu ớt, căn bản không thể nào giữ chặt được Phạm Thái Đa, ngược lại còn kéo theo cả cậu, khiến cho cả hai người cùng nhau đâm sầm vào tường… Chính xác mà nói thì là Phạm Thái Đa đâm vào tường, còn Bạch Anh Anh thì lại ngã vào lòng cậu.
Sau đó, Bạch Anh Anh mới phát hiện ra, một con thỏ tai cụp vậy mà lại cũng cao hơn cả cô! ( app truyện TᎽT )
Thật đáng ghét, chuột hamster thì không có nhân quyền hay sao chứ?
Bạch Anh Anh ngẩng đầu lên, rồi tức giận phồng má mà trừng mắt nhìn Phạm Thái Đa.
Phạm Thái Đa ngẩn người ra một lúc, rồi một vệt đỏ ửng từ từ lan rộng từ cổ lên trên, lông trên tai của cậu cũng dường như đột nhiên dựng đứng cả lên.
“Xin, xin lỗi…” Phạm Thái Đa lắp bắp nói lời xin lỗi.
Cậu len lén liếc nhìn Bạch Anh Anh một cái, rồi cúi đầu xuống, sau đó lại không kìm được mà ngẩng đầu lên, nhìn thêm một cái nữa.
Bạch Anh Anh dùng giọng điệu vừa hung dữ vừa đáng yêu mà nói: “Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?”
Phạm Thái Đa: “Không không không… Không có không có… Tôi tôi tôi không phải…”
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi má đang phồng lên vì tức giận của cô, lời nói lại càng thêm lắp bắp không rõ ràng.
Vẻ mặt của Hồ Li không chút biểu cảm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Anh Anh, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cậu ta thầm lặng nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm.
Cái người tên Bạch Anh Anh này lại đang dùng thủ đoạn gì để uy hiếp Phạm Thái Đa, mới khiến cho cậu căng thẳng đến như vậy chứ?
Quả nhiên, cái người này chỉ biết làm xằng làm bậy, cậy mình là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mà đi bắt nạt những động vật nhỏ bé yếu ớt.
Phạm Thái Đa không chỉ là bạn thân nhiều năm của cậu ta, mà còn có ơn với cậu ta nữa, cậu ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này được.
Hồ Li nhìn ngang nhìn dọc, rồi thầm nghĩ nếu như mình giải quyết Bạch Anh Anh ngay tại đây, thì liệu có rước phải phiền phức gì vào người hay không.
Cậu ta vừa quay đầu lại, thì lại vừa vặn đối diện với một chiếc camera đang được lắp đặt ở phía trên hành lang.
Đúng rồi, suýt chút nữa thì cậu ta đã quên mất, ngôi trường này được lắp đặt đầy rẫy camera, để có thể truyền hình trực tiếp cuộc sống của những loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong trường cho công chúng xã hội cùng xem.
Hồ Li nghiêng mặt qua một bên, tránh khỏi tầm quan sát của camera, rồi nở một nụ cười đầy xảo quyệt.
Ngay vào lúc cậu ta chuẩn bị hành động, thì từ cuối dãy hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân vội vã.
Ánh mắt của Hồ Li lóe lên một tia sáng, rồi đột nhiên hét lớn: “Đại lão, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, sắp có án mạng rồi!”
Bạch Anh Anh và Phạm Thái Đa đang đối đầu với nhau đồng thời ngẩn người ra, và đương nhiên cũng đã nghe thấy tiếng bước chân đang ngày một đến gần hơn.
Phạm Thái Đa theo bản năng mà xoay người một vòng, rồi tiếp tục quay mặt vào tường, ôm lấy đầu gối, im lặng ngồi xổm xuống đất.
Bạch Anh Anh khẽ ho một tiếng, rồi quay đầu lại để xem xem là ai vừa đến.
Rất nhanh sau đó, hai chàng trai, một cao một thấp, đã vội vã chạy đến.
“Chị, chị cả, chị đã làm lớn bụng của ai vậy?” Chàng trai cao lớn có vẻ hơi ngốc nghếch, vừa nhìn thấy Bạch Anh Anh liền buột miệng nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải kinh ngạc.
Bạch Anh Anh: “…Cậu đang nói cái quỷ gì vậy hả!”