Yến Trần trong mắt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Tiên tử nói ra bất quá cũng chỉ là nàng tự xưng mà thôi, bất quá nàng xác thật là người thượng giới, làm việc thực không phúc hậu, căn bản không coi người hạ giới chúng ta ra gì!”
Cố Tích Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng người đang chiến đấu ở đằng xa, chọn môi cười nói: “Nàng không coi chúng ta ra gì, chúng ta tự nhiên cũng không cần coi nàng là người. Hai con hung vật này là do nàng thả ra, giờ phút này đuổi theo nàng cắn cũng là lẽ thường tình, chúng ta cứ ở đây xem thử vị tiên tử này có bản lĩnh thực tế cỡ nào, chỉ mong nàng không làm thất vọng cái danh hiệu ‘tiên’ này của nàng. Chúng ta cứ ở đây mà xem náo nhiệt đi.”
Vài người quây quần ngồi thành một vòng, vừa ăn vừa uống vừa xem náo nhiệt, nhìn thấy cô gái cưỡi giao long kia bị hai đầu hung thú truy đuổi đến chật vật không chịu nổi thì chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ, chỉ thiếu vỗ tay reo hò.
Vài người đều là cao thủ, tự nhiên vẫn có thể nhìn ra ưu khuyết.
“Con nhỏ này công phu kỳ thực không tồi. Ta cảm thấy linh lực của nàng hẳn là cao hơn Long Tông chủ và những người khác, hẳn là đã đạt đến thập giai trong truyền thuyết, bất quá hẳn là không bằng Tả Thiên Sư.” Nhạc Thanh Hạnh khách quan bình luận.
“Chiêu số của nàng cũng xác thật không giống thế giới này của chúng ta, xem công phu của tên to con ngốc nghếch bên cạnh nàng, linh lực cũng đạt đến cửu giai đi?! Cây phương thiên họa kích của hắn mỗi chiêu phát ra đều có thể để lại một vết máu trên thân con heo long kia.” Thiên Linh Vũ cũng mở miệng.
“Rạch được cái miệng vết thương thì sao? Hai con hung vật kia căn bản không thèm để ý! Ta cảm thấy các nàng dù có đánh cả ngày lẫn đêm cũng chưa chắc thu thập được hai con hung vật này!” Trương Sở Sở cười lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT