Không gian?

Đôi mắt Cố Tích Cửu khẽ sáng lên!

Kiếp trước nàng cũng xem không ít tiểu thuyết huyền huyễn, trong đó nhân vật chính thường mang theo không gian đến. Trong không gian có thể trồng dược, nuôi linh sủng, lại có đầy đủ linh khí cung người tu luyện, thậm chí còn có thể tẩy tủy luyện thể bên trong, làm công phu trong vài ngày liền thăng tiến vượt bậc, trở thành tuyệt thế cao thủ...

Có không gian liền có bàn tay vàng, bàn tay vàng có thể "khai" còn thô hơn đùi, có thể nói có không gian là có tất cả!

Hiện tại nàng cũng cuối cùng được ông trời chiếu cố, có thể có được không gian sao?

Nàng lập tức sáng rỡ nhìn chằm chằm nó: "Đến, đến, nói cho ta không gian của ngươi ở đâu? Mở như thế nào? Đi vào như thế nào?"

Thương Khung Ngọc bị ánh mắt nàng nhìn mà sởn gai ốc, ha ha: "Ngươi... ngươi vào... không vào được, nhiều nhất có thể bỏ đồ vật vào."

Không gian trữ vật ư?

Thế cũng được!

Dưới sự thúc giục của Cố Tích Cửu, Thương Khung Ngọc cuối cùng cũng e lệ ngượng ngùng mở không gian của nó – một không gian chỉ lớn bằng ngăn kéo.

Nhỏ vậy sao?! Hay là nhìn nhỏ, kỳ thực đồ vật có thể phóng vô hạn?

Cố Tích Cửu không nói hai lời, ở trong góc túm được một con chuột băng linh dài rộng, liền muốn nhét vào.

Thương Khung Ngọc cuống quýt kêu: "Không thể là vật còn sống!"

Thì ra nhiều quy tắc vậy!

Cố Tích Cửu có chút thất vọng, nhưng vẫn hơi hưng phấn, có thể chứa vật chết cũng tốt. Đan dược, lò luyện đan, cùng với một số vật phẩm đủ loại của nàng sau này đều rất chiếm chỗ. Nếu tất cả đều được bỏ vào, vậy sau này ra ngoài chỉ cần mang theo chiếc lắc tay này là được...

Trên thực tế nàng vẫn còn suy nghĩ nhiều, Cố Tích Cửu chỉ nhét một đôi giày vào là đã đầy!

Thương Khung Ngọc còn rất không vui: "Quá lớn! Quá lớn! Ta không thể đóng cửa không gian... Nữ nhân, đừng bỏ những thứ rác rưởi này vào, muốn bỏ thì hãy bỏ những thứ quý giá nhất, nhỏ nhắn. Ví dụ như bình dược gì đó."

Cố Tích Cửu âm trầm nhìn nó: "Không gian của ngươi chỉ nhỏ bằng cái đinh như vậy sao?!"

Thương Khung Ngọc chột dạ: "Đối với một chiếc lắc tay mà nói, không gian này không nhỏ đâu."

"Vậy ngươi còn không bằng một cái túi da hữu dụng." Cố Tích Cửu khinh thường.

"Không gian của ta còn sẽ lớn lên! Chờ ta hấp thu đủ năng lượng sẽ càng lúc càng lớn..."

Thì ra vẫn là dạng trưởng thành.

Cố Tích Cửu xoa xoa giữa mày, sâu sắc cảm thấy Thương Khung Ngọc này có chút hố cha. Nàng vất vả lắm mới có cơ hội mở bàn tay vàng, kết quả bàn tay vàng này còn nhỏ hơn sợi tóc!

Nàng như nhớ ra điều gì: "Ngươi nói ngươi là vạn sự thông?"

"Không sai!" Thương Khung Ngọc ngạo nghễ.

"Người trong hồ suối nước nóng kia là ai?"

"Hắn... Nàng không phải công chúa sao?"

Đôi mắt Cố Tích Cửu chợt lóe: "Nàng không giống công chúa chút nào."

Nàng luôn cảm giác người đó tuyệt đối không đơn giản. Khí thế trên người không giống với một vị công chúa có thể có được.

Mặc dù đối phương sau khi bị khống chế tuyệt đối nghe lời, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, nhưng Cố Tích Cửu luôn cảm giác nàng là một con sư tử...

Quan trọng hơn, nàng còn cảm thấy khuôn mặt của mỹ nhân kia có chút quen mắt.

"Người kia... quả thực có chút cổ quái..." Thương Khung Ngọc lắc tay cân nhắc từ ngữ: "Ta cũng không thể đo được sâu cạn."

"Nói thế nào?"

"Ta chỉ cần đến gần một người là có thể đo được linh lực sâu cạn của hắn. Ví dụ như Dung Già La hiện tại là linh lực lục giai, Dung Triệt là ngũ giai, Dung Sở là gần ngũ cấp, Dung Ngôn là gần tứ giai..."

Nó một hơi nói ra giá trị linh lực của mỗi người mà nó đã tiếp xúc, cũng không sai chút nào.

Cuối cùng lại nói: "Nhưng vị này... Ta không đo được, như là không có linh lực, lại như là sâu không lường được..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play