Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Dung Sở dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới người mà hắn khổ sở tìm kiếm lại biến một trong những căn nhà của hắn thành cứ điểm hoạt động.
Y phục dạ hành, mặt nạ, gậy chống giúp nàng thay đổi chiều cao cùng với một số vật dịch dung khác đều được Cố Tích Cửu giấu ở đây, rất an toàn.
Những độc trùng ở đây đối với người khác là cực kỳ nguy hiểm, nhưng đối với Cố Tích Cửu - người am hiểu dùng độc, những độc trùng này đều là 'dược liệu' tự đưa tới cửa. Mỗi lần đến, nàng đều thuận tay bắt vài con về tinh luyện thành độc dược để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Những độc trùng này cũng sợ nàng, mỗi lần thấy nàng đều vòng tránh, càng không dám nói đến việc cắn nàng. Chúng nó không có lá gan đó!
Lần này cũng tương tự, khi Cố Tích Cửu hiện thân trong chính điện của lãnh cung, những con bọ cạp độc, chuột độc, kiến độc đang bò lổm ngổm khắp đất lập tức chạy tán loạn, không dám để lộ một cọng lông chân.
Cố Tích Cửu lần này cũng không có ý định bắt độc vật về chơi. Nàng thay bộ đêm hành phục ướt đẫm, lau khô tóc, rồi mặc vào bộ đồ ở nhà thường ngày. Lúc này nàng mới ngồi xuống chiếc giường hàn ngọc kia.
Chiếc giường hàn ngọc này lạnh lẽo dị thường, người thường ngồi lên một lát là có thể đông cứng thành một tảng băng chết.
Nhưng nếu dùng một phương thức vận công đặc biệt để đả tọa trên đó, thì lại là một bảo vật có thể nhanh chóng nâng cao công lực.
Kiếp trước, Cố Tích Cửu vừa khéo là nhân tài kiệt xuất tu luyện loại công pháp này. Nàng đả tọa trên chiếc giường hàn ngọc ước chừng một nén hương, nội thương trên người liền giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại những cơn đau âm ỉ, nằm trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được.
Vì thể lực trong cơ thể nhỏ bé này quá yếu kém, dù dùng đúng phương pháp cũng không thích hợp ngồi lâu trên chiếc giường này, cho nên sau khi thương thế giảm bớt, nàng liền đứng dậy nhảy xuống giường.
Ngón tay nàng khẽ bấm quyết định làm gì đó, trong đầu vang lên một giọng nói giận dữ: "Nữ nhân, ngươi lại muốn vứt bỏ ta!"
Trong một góc có ánh sáng lam nhạt chợt lóe, chiếc lắc tay Thương Khung Ngọc bay thẳng ra, dừng trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Cố Tích Cửu, nhưng vừa dừng trên đó nó lại nhảy dựng lên: "Dơ! Dơ! Dơ! Lạnh! Lạnh! Lạnh! Chết cóng!"
Cố Tích Cửu: "..."
Chiếc lắc tay bay tới, tự động dừng trong lòng bàn tay Cố Tích Cửu: "Nắm chặt ta!"
Cố Tích Cửu nhìn nó, ánh mắt khẽ chớp động: "Thì ra ngươi không sợ nước."
Từ khi nàng ngâm mình dưới nước, thứ này cứ nằm lì trong ống tay áo nàng như một viên đá. Khi nàng cởi đồ thay quần áo nó cũng hoàn toàn không động đậy, vứt ở đâu thì ở đó.
Nàng còn tưởng rằng nó giống sản phẩm điện tử hiện đại, sợ nước, bị ngâm nước sẽ hỏng máy, không ngờ...
Nàng cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút về đặc tính cụ thể của nó, cho nên lại trò chuyện với nó một lúc.
Biết nó không sợ lửa, không sợ sét, không sợ bất kỳ binh khí nào chém đập, duy nhất sợ lạnh, sợ hàn ngọc này...
Thảo nào vừa rồi nàng đả tọa trên giường hàn ngọc mà nó thà rúc vào góc cũng không chịu ra, thì ra là có chuyện như vậy.
Cố Tích Cửu bất động thanh sắc tiếp tục nói chuyện với nó.
Thương Khung Ngọc lắc tay vô cùng kiêu ngạo, khi trò chuyện với Cố Tích Cửu thì một tiếng 'nữ nhân' một tiếng 'nữ nhân' mà gọi.
Cố Tích Cửu rốt cuộc khó chịu, xách nó lên dạo một vòng: "Dám gọi ta là nữ nhân thử xem!" Nàng hiện tại vẫn là một bé loli mười ba tuổi đó!
Thương Khung Ngọc lắc tay rối rắm: "Nữ hài? Nữ oa oa?"
Gân xanh trên trán Cố Tích Cửu giật giật, nàng quả quyết nói: "Ngươi là ta mua về, ngươi phải gọi ta là chủ nhân!"
"Không được! Ta là thần vật Thương Khung Ngọc, sao có thể nhận ngươi làm chủ?"
"Không nhận chủ sao?" Cố Tích Cửu lấy nó xoay tròn vài vòng trên đầu ngón tay: "Vậy ta cũng không thể cần ngươi..."