Vị mỹ nhân kia cũng là người biết thời thế, quả nhiên không kêu, thậm chí không hề hừ một tiếng, chỉ khẽ nheo mắt nhìn nàng.

Giờ phút này ở khoảng cách gần, Cố Tích Cửu mới nhìn rõ dung mạo đối phương, trong lòng khẽ giật mình!

Mỹ nhân! Tuyệt sắc mỹ nhân! Đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!

Lông mày như núi xa, nghiêng cắm vào thái dương.

Mắt tựa sóng thu, khi nhìn quanh lấp lánh rực rỡ.

Còn đôi môi, đôi môi ấy đang bị bàn tay nhỏ của Cố Tích Cửu che lại, không nhìn rõ hình thái, nhưng Cố Tích Cửu có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại mịn màng dưới lòng bàn tay, thậm chí cảm ứng được hình dáng đôi môi thật đẹp.

Giữa trán mỹ nhân dán một viên hồng bảo thạch, viên đá quý ấy có hình dáng giống mắt hồ ly thon dài, vì dính hơi nước, long lanh ánh sáng.

Mỹ nhân này giống như tuyệt phẩm chạm ngọc được bàn tay Thượng đế điêu khắc, đẹp đến kinh ngạc, lộng lẫy đến kinh người! Đặc biệt là đôi mắt ấy, khi chuyển động làm say đắm lòng người.

Hơn nửa thân hình mỹ nhân kia ở trong nước, chỉ thấy được chiếc cổ tuyệt đẹp như thiên nga và xương quai xanh với đường cong hoàn hảo, xuống thấp hơn một chút…

Xuống thấp hơn thì chìm trong những cánh hoa đỏ tươi, không nhìn thấy.

Những điều đó đều không phải là điều khiến Cố Tích Cửu giật mình nhất. Điều khiến nàng kinh ngạc là khuôn mặt mỹ nhân này khiến nàng mơ hồ có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó.

Còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói cung kính: "Công chúa, quần áo của ngài đã được đưa tới, có cần nô tỳ đưa vào không?"

Công chúa? Chẳng lẽ nàng lại xông vào hoàng cung sao?

Nhìn cách bài trí tinh mỹ và xa hoa như vậy, nơi đây quả là nơi công chúa tắm rửa…

Cố Tích Cửu ghé sát tai nàng: "Ngài là công chúa điện hạ? Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngài đâu, chỉ là đi ngang qua mà thôi…"

Có lẽ lời nói của nàng có chút khó tin, vị mỹ nhân kia chớp chớp mắt, tự nhiên là không tin. Môi nàng thậm chí còn khẽ động dưới bàn tay Cố Tích Cửu. Khiến Cố Tích Cửu vội vàng che lại!

Cố Tích Cửu vì sợ nàng giãy giụa dữ dội, vừa rồi đã chuyển ra phía sau nàng, một tay cầm chủy thủ kề vào ngực nàng, tay kia vẫn che miệng nàng, ghé tai nàng nói: "Ta nói thật, ngươi chỉ cần không kêu, ta sẽ không làm hại ngươi… Bây giờ ngươi hãy đáp tiếng bảo bọn họ đưa quần áo vào, đừng giở trò tính kế cầu cứu, ta có thể đảm bảo trước khi ngươi được cứu thì sẽ đâm thủng trái tim ngươi! Ngươi nếu đồng ý thì gật đầu."

Mỹ nhân trong lòng ngực hơi khựng lại một chút, quả nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

Là người hiểu chuyện, biết thời thế!

Cố Tích Cửu thầm thở phào nhẹ nhõm, nới lỏng tay một chút, để lộ một khe nhỏ ở miệng mỹ nhân.

Mỹ nhân kia rất ngoan, miệng vừa được tự do cũng không lập tức kêu cứu, ngược lại rất bình tĩnh cất tiếng: "Đưa vào đây."

Giọng nói của mỹ nhân thật tuyệt đẹp, hoa lệ và từ tính, là kiểu giọng trung tính, khiến người ta không phân biệt được nam nữ, nhưng lại kỳ lạ làm rung động trái tim người nghe.

Cố Tích Cửu đã chìm xuống dưới nước ngay khi mỹ nhân mở miệng, đương nhiên, chủy thủ trong tay vẫn kề sát ngực đối phương một cách uy hϊế͙p͙, đề phòng đối phương đột nhiên hét lớn.

Nàng tuy là sát thủ xuất thân, nhưng cũng không thích giết người, có thể giải quyết vấn đề trong hòa bình nàng vẫn hy vọng giải quyết hòa bình.

Cho nên nàng cũng không muốn thực sự làm khó vị công chúa này, rốt cuộc nàng chính mình là kẻ xâm nhập…

Nếu như bình thường, nàng dịch chuyển sai vị trí, còn có thể lập tức lại lần nữa dịch chuyển đi, thậm chí không cần chờ đối phương phát hiện, nàng đã rời đi.

Nhưng lần này không được, ngực nàng khí huyết quay cuồng dữ dội, khiến nàng nhất thời không thể thi triển công pháp đó. Chỉ có thể trước tiên khống chế cục diện ở đây, rồi mới tính kế sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play