Nếu tình yêu làm người ta hoảng sợ, làm người ta bất an, làm người ta lo được lo mất, làm người ta như lâm vực sâu... Vậy nàng thà không cần tình yêu đó!
Hắn yêu nàng? Ba chữ thật dễ dàng, nhưng hắn thật sự yêu nàng sao? Lời này hắn đã từng nói với bao nhiêu nữ tử rồi?
Còn những cảm giác hắn nói khi yêu một người, đều là thứ tiểu thuyết gia bịa đặt ra, căn bản không phải thật! Cho dù có cũng chỉ là nhất thời cảm xúc mãnh liệt, là hormone trong cơ thể tác quái, căn bản không thể lâu dài...
Sát thủ như bọn nàng chỉ cần một tình yêu bình lặng như nước là đủ rồi. Hiện tại an ổn, có thể nắm lên cũng có thể buông xuống. Kể cả mất đi cũng sẽ không cảm thấy mất cả thiên hạ. Mà có được cũng không điên cuồng vui sướng. Như vậy mới là thích hợp với nàng...
Nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa, xoay người, thuấn di mà đi.
Đế Phất Y đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng đi xa một lát, bỗng nhiên nhàn nhạt cất tiếng: "Ra đây đi! Trốn trong bóng tối xem lâu như vậy ngươi không thấy mệt sao?".
Trên một cây đại thụ có một bóng người hiện ra. Một thân y phục tuyết trắng trong đêm tối vô cùng nổi bật, chính là Long Tư Dạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play