Cố Tích Cửu nhịn không được nhìn Long Tư Dạ một cái, nàng đã hiểu hắn.
Nàng biết hắn lo lắng người bên Vân Thanh La nhân cơ hội này mà ra tay tàn nhẫn, sợ Cố Tích Cửu sẽ bị thương nặng. Cho nên hắn không tiếc lấy ra bảo vật như này để lay động lòng người. Tình ý này, nàng đã nhận!
Long Tư Dạ cũng đang nhìn nàng. Hai người ánh mắt giao nhau, hắn liền hiểu nàng đã hiểu nỗi khổ tâm của hắn. Trong lòng vui mừng, khẽ mỉm cười. Khóe môi Cố Tích Cửu cũng nhẹ nhàng cong lên. Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.
“Đát!” Chén trà trong tay Đế Phất Y mạnh mẽ đặt xuống bàn.
Âm thanh trong trẻo, cả trường đều nghe thấy.
Cố Tích Cửu cuối cùng cũng chuyển mắt nhìn hắn một cái. Đế Phất Y lại không nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, cười cười. Hắn thong thả ung dung lấy ra một vật từ trong tay áo đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Chiến trường không có cha con. Nếu là đối chiến, vậy đương nhiên là hai bên dốc hết toàn lực mới có thể xem được. Đao kiếm vốn không có mắt, nói ‘biết điểm dừng’ là đang nghĩ cô nương lớn thêu hoa sao? Đây là Tuyết Ưu Đàm quả, người thắng có thể có được nó.”
Mọi người: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play