Gặp quỷ rồi sao?!

Hắn lập tức mở cửa lao ra: "Người đâu!"

Phần phật, các ám vệ và hộ viện ẩn mình khắp nơi đồng loạt ngóc đầu dậy, tụ tập quanh hắn: "Vương gia."

"Các ngươi vừa rồi có thấy ai chạy ra khỏi phòng bổn vương không?" Lư Vương khẽ quát hỏi.

Những người đó nhìn nhau mấy lần, người dẫn đầu bước lên một bước bẩm báo: "Vương gia, thuộc hạ vẫn luôn canh gác bốn phía, cẩn trọng không dám lơ là, chưa từng thấy có người ra vào."

Hộ vệ trong phủ Lư Vương nổi tiếng nghiêm cẩn, mà nơi ở của Lư Vương lại càng được phòng vệ nghiêm ngặt, như thùng sắt. Đừng nói người, ngay cả một con muỗi bay qua, bọn họ cũng có thể nhìn thấy.

Lư Vương vẫn rất tin tưởng những thuộc hạ này của mình. Nghe thấy lời bẩm báo này, trong lòng hắn càng thêm kinh ngạc và bất định.

Vừa rồi người kia rốt cuộc là ai?

Thần tiên? Yêu quái?

Hắn khẽ hít một hơi, người này tuy rằng thần bí khó lường, nhưng cuối cùng cũng không gây hại gì cho hắn. Những việc đối phương vừa nói, hắn cũng sẽ âm thầm đi điều tra, trước tiên kiểm chứng thật giả đã!

Hắn nghĩ nghĩ, lập tức phân phó một số việc cho thị vệ của mình.

Những thị vệ đó vâng lời rồi đi.

Dung Ngôn, Dung Ngôn, không phải ngươi hại con trai ta thì thôi, nếu là ngươi, bổn vương tuyệt đối sẽ khiến ngươi phải trả giá bằng máu!

Đêm nay định trước là một đêm không yên bình.

Không biết bao nhiêu người mất ngủ, trong đó có Thập Nhị hoàng tử Dung Ngôn.

Hắn vừa mới nghỉ ngơi, không biết vì sao bỗng nhiên rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà, lại không tự chủ hắt xì một tiếng!

Hắn xoa xoa mũi, trong lòng hoài nghi.

Là ai đang mắng hắn sau lưng?

...

Đúng là lúc tối tăm nhất trước bình minh, trên trời có mấy ngôi sao lấp lánh.

Bên bờ sông đào bảo vệ thành cỏ dại um tùm, nước sông rì rào chảy về phương xa.

Cố Tích Cửu thuấn di đến bờ sông. Đêm nay nàng bận rộn không ngừng, không khỏi có chút mệt mỏi. Vừa rồi lúc thuấn di hơi xảy ra chút sai sót, khi xuất hiện ở bờ sông, một chân dẫm phải nước. May mắn nàng phản ứng nhanh, kịp thời chuyển lên bờ sông, mới không ngã vào.

Nàng làm việc luôn nhanh nhẹn. Sau khi lên bờ sông, lập tức cởi đôi cà kheo trên chân, lại cởi bỏ bộ quần dài và áo đen bên ngoài, cùng với cà kheo cột vào một tảng đá lớn, sau đó ném xuống nước.

Khi ném nàng dùng sức khéo léo, mấy thứ đó khi rơi vào nước chỉ phát ra một tiếng "bùm" cực nhỏ, căn bản sẽ không khiến quan binh giữ thành trên tường thành chú ý.

Thấy sóng nước dần dần biến mất, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ đôi tay nhỏ.

Mệt mỏi quá! Nhưng mà —— đáng giá!

Nàng tin rằng sau một phen sắp xếp chu đáo và chặt chẽ như vậy, không những hôn sự cấp bách của nàng có thể quang minh chính đại từ hôn, mà còn có thể báo thù rửa hận cho nguyên chủ đã chết oan uổng, khiến đôi nam nữ cặn bã kia phải nhận lấy báo ứng xứng đáng.

Nàng nâng tay nhỏ lên lại ngáp một cái, đang định dùng thuật thuấn di quay về ngủ bù một giấc ngon lành, bên tai bỗng nhiên có thanh phong lướt qua, trong gió phảng phất một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài kia cực nhẹ, cực nhạt, như hoa rơi nhẹ nhàng bay lượn, như gió xuân phất qua ngọn cây, còn dễ nghe vô cùng.

Thân hình Cố Tích Cửu hơi cứng đờ, chợt quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Sau đó ——

Không phát hiện ra cái gì.

Bờ sông vắng lặng, chỉ có một mình nàng.

Gặp quỷ?

Cố Tích Cửu mím môi, nàng không lãng phí phù chú nữa, rũ mắt một lát, bỗng nhiên giơ tay viết một hàng chữ lên không trung: "Là người hay quỷ? Ra đây!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play