Nhưng phía sau căn bản không có một bóng người, chỉ có mấy cành cây mảnh mai lay động theo gió. Cành cây mảnh như vậy ngay cả chim cũng không đứng được, tự nhiên sẽ không có người đứng trên đó...

Nàng mím môi, từ bên hông rút ra một thanh kiếm, vuốt ve một lát, bỗng nhiên như là mất tay, hướng về phía sau bất ngờ vung lên!

Lưỡi kiếm như hình cung trắng như tuyết, lướt qua phía sau nàng.

Nếu có thứ gì thật sự ở phía sau nàng, nhát kiếm chớp nhoáng này của nàng đủ sức làm đối phương hiện nguyên hình.

Nhưng sau khi nhát kiếm này lướt qua, ngoài không khí ra, không chạm phải bất cứ thứ gì.

Chẳng lẽ là quỷ?

Cố Tích Cửu khẽ rũ mắt, ngón tay búng ra, một đạo phù chú màu lam nhạt phát ra từ đầu ngón tay nàng, xoay vòng trên không trung, dạo quanh một trượng xung quanh nàng rồi bay trở về lòng bàn tay nàng.

Nàng đưa lòng bàn tay sát vào mũi ngửi, cũng không ngửi thấy gì.

Phù chú này là Phù đuổi quỷ. Khi còn ở hiện đại, nàng quen biết vài dị năng giả, nàng và một vị Trừ ma sư trong số đó có quan hệ khá tốt, vị Trừ ma sư kia đã dạy nàng mấy chiêu vẽ bùa bắt quỷ. Tuy rằng nàng chỉ học được một chút da lông, nhưng đối phó với tiểu quỷ bình thường thì không thành vấn đề.

Phù chú này vừa ra, bất kỳ quỷ quái ẩn thân nào cũng sẽ hiện hình. Giờ đây phù chú này đã xoay một vòng như vậy, cũng không ép ra được gì, xem ra là nàng đa nghi.

Có lẽ là gió chăng?

Thân hình nàng chợt lóe, trong nháy mắt biến mất tại chỗ...

Thân ảnh nàng vừa mới biến mất không lâu, trên cùng một cây đại thụ, lại hiện ra một thân ảnh.

Một thân y phục màu khói nhạt như tranh sơn thủy, tóc tùy ý buông xõa, chỉ buộc một dải băng ở giữa tóc. Ở giữa dải băng là một viên đá quý màu đỏ huyết, hình dạng giống một con mắt hồ ly quyến rũ, dưới ánh trăng lấp lánh rực rỡ.

Người này đeo một chiếc mặt nạ hình hồ ly, sau chiếc mặt nạ, đôi mắt như hồ nước dưới ánh trăng luân chuyển, thần bí khó lường, tựa lạnh tựa ấm.

Hắn cũng ngồi ở đó, dáng ngồi còn nhàn nhã hơn Cố Tích Cửu vừa rồi. Y phục uốn lượn rủ xuống dưới gốc cây, lay động theo gió.

Cành cây hắn đang ngồi cực kỳ mảnh, còn mảnh hơn cành liễu mới nảy mầm vào mùa xuân, những đứa trẻ nghịch ngợm tùy ý bẻ một cái là có thể gãy.

Cành cây mảnh như vậy hắn ngồi trên lại vô cùng vững chắc, ngay cả một chút ý tứ lay động cũng không có.

Nếu ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện cành cây hắn ngồi cực kỳ gần cành cây Cố Tích Cửu đã từng ngồi, nếu Cố Tích Cửu còn ngồi ở đó, tựa như đang ngồi trong lòng người này...

Người này một chân co gối, một cánh tay lười biếng chống cằm, mái tóc dài buông xuống bao phủ lấy thân hắn. Rõ ràng là một nơi u ám, nhưng hắn ngồi ở đây lại như một nét xuân. Trong nháy mắt làm tươi đẹp mọi thứ xung quanh.

Hắn nhìn về hướng Cố Tích Cửu biến mất, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau lưng. Tiểu hỗn đản kia đại khái không ngờ hắn vẫn luôn ở phía sau nàng...

Nhưng tiểu hỗn đản này cảnh giác tính thật sự không phải cao bình thường. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ nhẹ nhàng hít thở một chút, đến gần cổ nàng một chút, liền đổi lấy nàng rút đao kiếm tương hướng!

Rõ ràng không có linh lực, động tác lại nhanh hơn cả tia chớp! Suýt chút nữa đã quẹt phải một góc áo choàng của hắn...

Nàng vẽ phù chú cũng không tệ. Hắn xem như kiến thức rộng rãi, nhưng hoa văn trên phù chú của nàng ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua.

Còn có thân pháp biến mất trong nháy mắt này cũng rất kỳ quái...

Đứa nhỏ này —— giống như đã thay đổi một người vậy.

Hắn rũ mắt suy tư một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, thân hình đứng dậy, thân ảnh nhạt nhòa như khói sương, chợt lóe trên không trung, rồi cũng biến mất.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play