Ngón tay Thánh Tôn gõ nhẹ lên bàn cờ, giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng, như gió thổi hoa rơi, nhưng lời nói ra lại khiến Cổ Tàn Mặc toát một thân mồ hôi lạnh: “Phương án tốt nhất? Từ khi nào môn nhân của bản Tôn lại cần ngươi đuổi đi? Ngươi nghĩ bản Tôn đã chết?”
Khuôn mặt Cổ Tàn Mặc vốn đồng thau giờ đỏ bừng, thái dương toát mồ hôi lạnh: “Cái này… tiểu nhân không nghĩ như vậy…” Hắn cứ tưởng như vậy có thể giúp Thánh Tôn tìm một cái bậc thang để xuống. Nhưng câu này hắn không dám nói ra.
Thánh Tôn lướt lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi nghĩ? Mạng người kiện tụng há có thể đùa giỡn? Một câu ‘ngươi nghĩ’ là có thể kết thúc vụ án qua loa như vậy?”
Cổ Tàn Mặc vốn cho rằng Thánh Tôn vừa rồi chất vấn là ngại hắn phán Cố Tích Cửu quá nặng, nhưng nghe đến đây lại thấy không đúng: “Vậy ý Thánh Tôn là gì?”
“Điều tra rõ ràng! Nghiêm trị hung thủ!” Thánh Tôn thốt ra tám chữ này.
Cổ Tàn Mặc mừng rỡ! Hai mắt sáng rực! Hắn còn tưởng rằng Thánh Tôn lần này nhất định sẽ thiên vị, không ngờ ông lại nói ra những lời như vậy. Thánh Tôn không hổ là Thánh Tôn! Chính đại quang minh!
Ánh mắt Cổ Tàn Mặc sắc như dao, nhìn về phía con trai kia!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT