“Tự nhiên!”
Thiếu niên công tử kia mặt ủ mày ê thở dài: “Được thôi, vậy nó thuộc về ta.”
Khi chiếc búa báo hiệu giao dịch thành công gõ xuống, thiếu niên công tử kia tự trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu đưa lên, trên xấp ngân phiếu còn trịnh trọng đặt một lạng bạc vụn.
Mọi người nhìn hắn như chế giễu, thấy hắn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tốn tám mươi vạn lượng bạc mua một cây thảo chỉ đáng giá năm vạn…
Thiếu niên công tử kia cầm hộp thủy tinh đựng cây Huyễn Hành Thảo đang nở rộ trong lòng bàn tay, nhìn lướt qua rồi thở dài một hơi, lại nhìn thêm lần nữa rồi lại thở dài.
Dung Sở thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, cảm thấy vô cùng hả hê, cố ý mở lời: “Vị nhân huynh này, đã có được vật trong lòng mong muốn, vì sao còn phải thở dài?”
Thiếu niên công tử kia ngẩng đầu nhìn Dung Sở ở lầu hai, dường như vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tứ điện hạ, ngài thật sự không cần cây thảo này?”
Dung Sở quả thực thần thanh khí sảng: “Không cần!”
“Hôm nay dù thế nào cũng không cần?”
“Không sai, hôm nay dù thế nào cũng không cần.” Dung Sở đáp dứt khoát.
“Vậy – được rồi.” Thiếu niên công tử kia rốt cuộc hết hy vọng, chậm rãi mở hộp, cẩn thận nhìn kỹ, bỗng nhiên cười cười: “Một cây Huyễn Hành Thảo cực phẩm ba ngàn năm, không ngờ lại làm tại hạ tốn tám mươi vạn lượng bạc để mua được, hời rồi!”
Một lời vừa thốt ra, cả đại sảnh đều kinh ngạc!
Chén trà trong tay Dung Sở thất thủ rơi xuống đất: “Cái gì?!”
Huyễn Hành Thảo khó tìm, một cây thảo mười năm sinh trưởng đã có giá trị khoảng năm vạn lượng, mà trên thị trường thường thấy được bán đấu giá cũng là loại này.
Còn về loại sinh trưởng ba ngàn năm, đó là tồn tại trong truyền thuyết! Có thể nói là vô giá, đừng nói tám mươi vạn, dù tám trăm vạn cũng chưa chắc có người mua nổi!
Toàn bộ đại sảnh đều sôi trào!
Dung Sở ngây người một lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Nói dối! Bổn vương không tin! Trên đời này làm gì có Huyễn Hành Thảo cực phẩm ba ngàn năm?! Đây rõ ràng chỉ là mười năm sinh trưởng!”
Thiếu niên công tử kia thản nhiên nói: “Cũng đâu có mời điện hạ tin tưởng đâu.” Rồi thong thả muốn đặt hộp dược thảo vào trong tay áo…
“Tiểu huynh đệ, khoan đã! Có thể cho bổn Thánh Nữ giám định một chút không?” Thánh Nữ Thiên Vấn Tông phiêu diêu từ lầu hai hạ xuống, đứng ngay trước mặt thiếu niên công tử kia.
Thánh Nữ Thiên Vấn Tông nổi tiếng là cao ngạo, hầu như không coi ai ra gì. Ngay cả Tứ điện hạ Dung Sở cũng phải kính nàng ba phần, ẩn ẩn có chút nịnh bợ. Còn đối với tuyệt đại đa số người, có thể nói chuyện với nàng vài câu đã là vinh hạnh tột bậc.
Vị Thánh Nữ bạch y phiêu phiêu đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười, tuy là giọng điệu thương lượng, nhưng lại không cho phép người khác từ chối, nàng cũng không cho rằng thiếu niên này sẽ từ chối.
Thiếu niên công tử kia quả nhiên không từ chối, hắn trực tiếp ra giá: “Được, mười vạn lượng!”
Thánh Nữ bạch y hơi ngớ người: “Cái gì?”
“Mười vạn lượng cho ngươi xem một chút.” Thiếu niên công tử nói rõ ràng hơn một chút.
Thánh Nữ bạch y: “…”
“Công tử hay là không nhận biết ta? Ta là Thánh Nữ Thiên Vấn Tông Cổ Tích Tích…” Thánh Nữ bạch y dứt khoát báo danh tính.
“Hai mươi vạn lượng…” Thiếu niên công tử dầu muối không ăn, ngược lại bắt đầu tăng giá.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thánh Nữ bạch y ửng đỏ: “Ngươi…”
“Ba mươi vạn lượng.”
“Ngươi… Ngươi sao có thể ra giá trên trời như vậy?!”
“Bốn mươi vạn lượng.” Giọng thiếu niên công tử thản nhiên: “Thánh Nữ, ta không ra giá trên trời, cũng không cho phép ngươi mặc cả. Nếu ngươi tiếc, có thể không xem, ta tuyệt không ép buộc. Ừm, ngươi lại làm bổn thiếu tốn thêm một lời, bây giờ là tám mươi vạn lượng. Ngươi nói thêm một câu nữa, đó chính là chín mươi vạn lượng. Lần nhìn này ngươi xem hay không xem?”