Dung Triệt vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đứng dậy, rồi lại lắc lắc tấm thẻ phỉ thúy trong tay, cười ôn tồn lễ độ: “Bốn vị, tấm thẻ hội viên này của bổn vương có thể cho phép hai chúng ta đi vào không?”

Bốn đứa bé giữ cửa kia nào dám nói lời nào khác. Liên tục nói: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể! Hai vị mời.”

Cố Tích Cửu gần như muốn sờ mặt mình, vị Bát vương gia này tại sao lại giúp nàng? Chẳng lẽ nhận ra nàng ư?

Không thể nào?! Nàng vẫn rất tin tưởng vào thuật dịch dung của mình, sau khi dịch dung thì ngay cả mẹ ruột cha đẻ cũng chưa chắc có thể nhận ra. Vị Bát vương gia này bất quá chỉ gặp nàng một lần, cũng không thân thuộc, không thể nào nhận ra nàng!

Nàng hơi ngây người một lúc, cổ tay bỗng nhiên căng chặt, bị người cầm: “Tiểu huynh đệ, đi thôi, chúng ta vào.”

Vì kiếp trước là sát thủ, tâm phòng bị của nàng không phải bình thường mà rất nặng, theo bản năng luôn giữ khoảng cách an toàn ba thước trở lên với người khác. Giờ phút này, cổ tay chợt bị người cầm, nàng theo bản năng xoay bàn tay một cái, xoay một vòng, cổ tay trơn tuột như cá bơi, đã thoát khỏi tay Dung Triệt.

Sau khi thực hiện động tác này xong, nàng mới cảm thấy mình có chút quá nhạy cảm, đối phương thực sự chỉ nắm cổ tay nàng mà thôi, chứ không phải muốn chế trụ mạch môn của nàng. Nàng ho nhẹ một tiếng, khép tay áo lại: “Vậy thảo dân xin vào trước.” Rồi bước đi vào.

Dung Triệt nhìn nhìn bàn tay trống trơn, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, ngay sau đó cũng tiêu dao đi vào.

Bốn đứa bé giữ cửa kia lại há hốc mồm!

Vị Bát vương gia luôn có thói quen sạch sẽ, cao quý như mây trời, lại chủ động đi nắm tay một tên tiểu tử đen sì!

Mà tên tiểu tử đen sì này lại không biết điều hất tay Bát vương gia ra! Vị Bát vương gia này lại không có vẻ gì là bực tức, đây là tình huống gì?! Hỏa tinh đâm địa cầu sao?!

Dính ánh hào quang của vị Bát vương gia này, Cố Tích Cửu ở nhà đấu giá không những một đường thông suốt, mà còn được tiếp đãi trọng thể.

Hai người nàng được hai gã tiểu bộc thanh tú dẫn vào một gian phòng khách quý điển nhã xa hoa. Bài trí trong phòng đều tinh xảo, bất luận là án kỉ hay bình phong bàn ghế, bày biện cực kỳ có phẩm vị.

Ngồi sau án kỉ, xuyên qua bức màn trân châu treo ở cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh đài đấu giá cách đó không xa.

Trên án kỉ bày hoa quả, điểm tâm thịnh hành, trong phòng thoang thoảng hương quả nhàn nhạt, u mờ tĩnh lặng, như đang đặt mình trong khu rừng quả tươi mát.

Cố Tích Cửu đánh giá cách bố trí trong phòng, liền có thể đoán ra gian phòng này hẳn là dành riêng cho khách quý. Nàng lại đi đến cửa sổ nhìn ra bốn phía.

Nơi nàng ở là tầng hai, đài đấu giá ở tầng một, xung quanh có một số ghế lẻ, ghế lẻ có mấy chục người ngồi, tuy mặt mũi không giống nhau, nhưng nhìn qua trang phục đều xuất thân hào quý.

Còn ở tầng hai thì có mười sáu gian phòng, vây quanh đài đấu giá một vòng.

Từ góc độ của Cố Tích Cửu nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy những cánh cửa sổ hình trăng tròn của các phòng, và mỗi một gian cửa sổ đều treo rèm châu, rèm châu dưới ánh nến trong phòng chiếu rọi lấp lánh như sóng hồ, khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong là nhân vật nào.

Bất quá, sau mười sáu gian rèm che này đều lộ ra ánh nến dịu nhẹ, có bóng người khẽ lay động, hẳn là có những khách quý khác.

Ánh mắt nàng lại hướng lên phía trước, dừng lại ở tầng ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play