Hoa Vô Ngôn khẽ than một tiếng: "Vẫn là lần đầu tiên có một hài tử nhỏ như vậy công khai thừa nhận là thiên bẩm, dũng khí đáng khen, khí độ cũng không tệ."
Ánh mắt sau mặt nạ của Thiên Nguyệt Nhiễm cũng đánh giá Cố Tích Cửu thật kỹ, ánh mắt hắn rất có tính xâm lược, dường như có thể xuyên thấu qua da Cố Tích Cửu nhìn thấy xương cốt nàng, nhìn một lát, hắn có chút kinh ngạc: "Không phải nói nàng là phế tài linh lực sao? Bổn tọa làm sao lại thấy linh lực trong cơ thể nàng đã đạt đến nhị giai?"
Người này quả là mắt sáng như đuốc!
Cố Tích Cửu khẽ mím môi không nói chuyện.
"Gân mạch nàng ban đầu đình trệ, bổn tọa dùng một chút dược vật, giúp nàng mở ra." Giọng Đế Phất Y nhàn nhạt.
Hoa Vô Ngôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Đế Phất Y, ánh mắt ẩn ẩn phức tạp, há miệng dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói.
Thiên Nguyệt Nhiễm lại nhướng mày, giống như đang nhìn một vật kỳ lạ mà nhìn Đế Phất Y: "Gân mạch của nàng hẳn không phải là đình trệ bình thường đúng không? Nếu không với thực lực của tướng quân phủ, sớm đã giúp nàng mở ra, đỡ phải để nàng mang tiếng ác phế vật. Có thể thấy được là cực kỳ khó trị, Đế huynh cho nàng dùng dược vật không phải là bí dược mà ngươi chưa bao giờ truyền ra ngoài đó chứ? Ngươi khi nào hào phóng như vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play