Chén rượu ngon quá đỗi, Cố Tích Cửu bất tri bất giác đã uống quá chén. Khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, đôi mắt cũng ngập nước: “Cung chủ, người có muốn ta ca một khúc không?”
Đế Phất Y chống cằm nhìn nàng: “Bổn tọa không nghe những tiếng ca không phải tiếng trời. Tiếng ca không hợp ý bổn tọa sẽ khiến bổn tọa khó chịu, muốn cắt lưỡi người ta, ngươi xác định muốn hát?”
Cố Tích Cửu mím môi nhỏ, ngạo nghễ nói: “Tiếng ca của ta luôn được người ta coi là tiếng trời, phi tri âm không hát.”
Đế Phất Y cười: “Ồ, vậy thì thật sự không thể không nghe, ngươi muốn hát cái gì?”
Hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc sáo ngọc trắng: “Bổn tọa có thể vì ngươi đệm nhạc.”
Cố Tích Cửu lắc đầu: “Vậy thì cảm ơn cung chủ, bất quá ta thích đơn ca hơn.”
Đế Phất Y thở dài, thu sáo lại: “Tiểu nha đầu không biết tốt xấu, ngươi có biết trên đời này bao nhiêu người muốn được bổn tọa đệm nhạc một khúc mà không thể được không?”
Trời đêm tinh quang lộng lẫy, bên hồ hoa cỏ lả lướt.
Cố Tích Cửu hát một bài hát, và nói là ca khúc thì đúng hơn, giai điệu cổ quái tuyệt đẹp, phảng phất có thể hòa tan vào bóng đêm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT