Cả đời chỉ cưới một người, đó chẳng qua là lời đường mật nhất thời khi còn niên thiếu bồng bột. Các quý tộc Phi Tinh Quốc ai mà chẳng thê thiếp thành đàn?
Ngay cả bá tánh bình thường, hễ có chút của cải cũng có thể cưới một thê một thiếp. Huống hồ hắn là đường đường Đại tướng quân?
Cố Tạ Thiên căn bản không thấy mình cưới thêm vài thiếp thất có gì sai trái!
Thế nhưng hôm nay bị con gái hỏi thẳng mặt, khiến hắn có chút không nhịn được, lạnh lùng nói: "Con nít biết gì! Chuyện người lớn nào có đến lượt con xen vào..."
Cố Tích Cửu không nói thêm, chỉ khẽ nhếch môi cười. Nàng đối với kẻ bạc tình xưa nay lười đôi co nhiều lời.
Cố Tạ Thiên bị nụ cười kia châm lửa trong lòng, mặt trầm xuống: "Tích Cửu, mấy năm nay cha quả thật đã bỏ bê con, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng trước đó, con cần thành thật trả lời cha một câu hỏi: Có người thấy trong viện con có nam nhân lạ mặt ra vào, lại còn thấy con đêm qua trộm chạy ra ngoài. Có phải con đã làm chuyện ô uế phong tục?" Nói xong câu cuối cùng, giọng hắn đã lạnh lẽo vô cùng.
Hắn vừa dứt lời, những người vừa vào đều chấn động tinh thần, rốt cuộc đã hỏi đúng trọng tâm!
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Cố Tích Cửu, muốn xem nàng trả lời thế nào.
Cố Tích Cửu đưa tay vén mái bằng vừa mới cắt gọn trên trán, khẽ nheo mắt: "Cố tướng quân hỏi câu này thật không đúng chỗ! Có người nói ngài liền tin? Vậy ta còn nói trong viện dì nương cũng từng có nam nhân lạ mặt ra vào! Chẳng lẽ Cố tướng quân liền đội nón xanh sao?"
Những lời nàng hỏi thật sắc bén.
"Xuy––" Có người bật cười thành tiếng.
Cố Tạ Thiên giận dữ quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người phát ra tiếng cười chính là Bát hoàng tử Dung Triệt, vị khách cùng đến xem náo nhiệt.
Dung Triệt năm nay mười tám tuổi, dung mạo phong lưu, tuấn mỹ tiêu sái, một đôi mắt cười cong như đóa hoa đào nở rộ, trong tay phe phẩy một chiếc quạt xếp. Đứng trong đám người, hắn như chi lan ngọc thụ.
Không thể không nói, con cháu hoàng tộc họ Dung có gien tốt, nhan sắc rất cao. Hắn cùng Thập Nhị hoàng tử Dung Ngôn đứng đó, một người thanh nhã như trúc, một người phiêu dật như gió, trông vô cùng đẹp mắt.
Mẫu phi của Dung Triệt là Quý phi, bản thân linh lực hắn cũng rất khá, được phụ hoàng sủng ái, phong làm Lạc Vương.
Cố Tạ Thiên ngượng ngùng, tự nhiên không dám trách mắng vị hoàng tử này, đành chuyển ánh mắt trừng Cố Tích Cửu: "Hồ đồ! Ngươi quả thực nói năng bậy bạ, đại nghịch bất đạo!"
Cố Tích Cửu mặt lạnh lùng: "Cố tướng quân, ta nói vậy là nói bậy nói bạ, ngài chẳng tin chút nào. Vậy người khác tùy tiện đổ tiếng xấu lên con gái, ngài lại tin ư? Lời con gái nói còn không bằng một người ngoài đáng tin sao?"
Cố Tạ Thiên nghẹn lời: "Cái này––"
Hôm nay, Phủ thừa Tông Nhân Phủ cùng hai vị hoàng tử đến tướng quân phủ hưng sư vấn tội, nói có người thấy trong viện Cố Tích Cửu thường xuyên có nam tử lạ mặt ra vào, làm bại hoại gia phong tướng quân phủ, còn mang theo hai nhân chứng để chỉ điểm.
Chuyện này không phải nhỏ, liên quan đến gia phong tướng quân phủ, cũng liên quan đến uy nghiêm hoàng gia, dù sao vị con gái bất tài này của hắn vẫn là vị hôn thê của Thập Nhị hoàng tử Dung Ngôn. Vì vậy, hắn tức giận đùng đùng dẫn người đến hưng sư vấn tội...
Hắn chưa từng nghĩ đến đứa con gái luôn vâng vâng dạ dạ này lại trở nên sắc bén đến thế, nhất thời bị nàng hỏi cho bí, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vị Phủ thừa Tông Nhân Phủ.