Đêm qua sao trời đêm qua phong, hôm qua chi tình đã theo gió đi, không có ai vì nàng phong lộ lập trung tiêu, mà nàng cũng sẽ không vì bất cứ ai lập trung tiêu...
Nàng cười, ngửa đầu nâng chén: "Nào, vì cảnh đẹp như thế này, uống một chén!"
Lam Phỉ rất có tính kiên nhẫn, hắn vẫn đang đợi nàng ca hát.
Cố Tích Cửu uống rượu hơi nhiều, cũng không từ chối gì, nàng đứng dậy hát, không những hát mà còn tùy ca mà múa: "Minh nguyệt bao lâu có, nâng chén hỏi trời xanh, không biết bầu trời cung khuyết, đêm nay là năm nào? Ta muốn cưỡi gió trở lại, lại sợ quỳnh lâu ngọc vũ, chỗ cao không thịnh hàn..."
Tiếng ca linh hoạt kỳ ảo mờ ảo, dưới ánh trăng xoay chuyển phiêu đãng, yên sắc váy áo như gió tung bay, giống như một đóa sen đang nở rộ trong đám mây phất phới...
Lam Phỉ cũng hơi say, đôi mắt như mèo nhìn chằm chằm Cố Tích Cích Cửu, chỉ cảm thấy lòng say đắm...
Chỉ cần có thể ở bên cạnh người trong lòng mình, hắn không để tâm danh phận. Cũng không để tâm nàng tương lai còn sẽ nạp thêm vài vị Vương Phu, hắn chỉ cầu có thể giữ một vị trí nhỏ trong lòng nàng là được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play