Cố Tích Cửu mắt cong cong: “Nhất định là ta mà! Cũng chỉ có ta mới xứng được ở bên cạnh chàng, cùng chàng tồn tại, nhìn tinh tượng đồ này, chúng ta có thể cùng nhau quan sát thiên hạ, ta có thể chân chính giúp đỡ chàng, mà không phải mãi mãi là con chim nhỏ dưới cánh chim của chàng…”
Đế Phất Y gõ nhẹ một cái: “Nàng đúng là dám nói! Chẳng hề biết khách khí là gì.”
“Chỉ là nói thật lòng thôi.” Cố Tích Cửu khẽ nhếch khóe môi, cười đắc ý.
Nàng thực ra vẫn luôn khao khát được cùng hắn sánh vai nhìn trời đất, chứ không phải mãi mãi được hắn bảo vệ. Như vậy nàng sẽ không tự tin, mà hắn cũng sẽ mệt mỏi. Hiện tại linh lực của nàng đã đạt tới Thập Giai, đã có thể giúp hắn làm rất nhiều việc. Hắn bảo vệ thiên hạ này rất mệt mỏi và cũng rất cô độc. Có nàng ở bên, tổng quy có thể chia sẻ một chút…
Nàng xích lại gần hắn, hai người nép mình trên một chiếc ghế dài, đôi tay không biết từ khi nào đã nắm chặt lấy nhau, mười ngón đan xen.
Cố Tích Cửu bất tri bất giác ngủ thiếp đi, nép trong lòng hắn, nàng ngủ còn nói mê: “Ta có thể giúp chàng chia sẻ mà, chàng đâu phải một mình… Vui vẻ không?”
Đế Phất Y cũng không ngủ, hắn vẫn luôn ôm nàng, nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ, ánh mắt chưa từng rời đi dù chỉ một lát. Nghe nàng nói mê câu này, hắn khẽ nhắm mắt, cánh tay ôm chặt nàng hơn, trả lời lời nói mê của nàng: “Vui vẻ… Tích Cửu, ta thực vui vẻ…” Hắn hôn lên trán nàng: “Thật sự rất vui vẻ… Cho nên, ta cũng hy vọng nàng về sau có thể vui vẻ…” Nói đến sau cùng, giọng nói hắn khẽ khàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT