Lục Ngô thích mặc đồ đỏ, cho nên Cố Tích Cửu đã làm cho nó bộ tiểu hồng áo choàng này, nhìn qua giống như hồng hài nhi trong tranh.
Cố Tích Cửu dạo một vòng trong phòng, thu thập tất cả đồ vật thuộc về mình vào không gian trữ vật.
Trước khi rời đi nơi này, nàng luôn tâm niệm muốn rời đi, nhưng giờ khắc này thật sự phải rời khỏi, lại cảm thấy buồn bã.
Nàng đang đứng ngẩn người giữa phòng, phía sau Đế Phất Y bước vào, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng: “Làm sao vậy?”
Cố Tích Cửu dựa vào lòng hắn: “Có chút lưu luyến, đây dù sao cũng là ngôi nhà mà chàng và thiếp đã sinh sống tám năm…” Nó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của hắn và nàng.
Đế Phất Y cũng đang đánh giá bốn phía, hắn vạn sự không vướng bận trong lòng, vạn vật tự nhiên cũng không lọt vào mắt hắn. Cả đời này hắn đã ở vô số nơi, nơi nào cũng có những căn phòng xa hoa lộng lẫy, phong cách nào cũng có, nhưng một nơi đơn giản như thế này thì quả là lần đầu tiên.
Ngay cả những căn nhà xa hoa đến mấy hắn cũng nói hủy là hủy, một chút cũng không đau lòng, nhưng nơi này hắn lại có chút lưu luyến…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play