Từ khi cho nàng uống viên Tâm Hương Hoàn, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều như nhìn thấy một đống đại tiện, trực tiếp tránh xa ba thước, sự chán ghét rõ ràng viết trên mặt, khiến Long Phạn vô cùng tổn thương. Hắn lùi lại vài bước, nhìn Cố Tích Cửu một lát, bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn giải độc Tâm Hương Hoàn cho nàng.
Long Phạn trở lại phòng thí nghiệm của mình, muốn tìm một ít tài liệu để luyện chế giải dược Tâm Hương Hoàn. Dược liệu ở đây rất đầy đủ, vô luận phối chế dược gì đều là chuyện rất dễ dàng. Khi hắn tìm thấy nguyên vật liệu để phối chế giải dược Tâm Hương Hoàn, bỗng nhiên phát hiện những nguyên vật liệu đó dường như thiếu một chút. Chẳng lẽ bị trộm? Hắn xoa xoa giữa mày, cảm thấy điều này không quá khả thi. Loại độc dược này hiếm thấy, trên đời này biết loại dược này cực ít người, càng đừng nói phương pháp phối chế giải dược. Hơn nữa, hiện tại địa cung an ninh giống như thùng sắt, căn bản không có người ngoài sẽ trà trộn vào được, cũng không ai có thể tiến vào phòng thí nghiệm cơ quan dày đặc này của hắn để trộm tài liệu giải dược. Có lẽ là hắn hai ngày nay liên tục nghiên cứu có chút choáng váng, nhớ nhầm cũng là có thể. Hắn kiểm tra một chút hệ thống giám sát, không phát hiện điều bất thường, bèn yên tâm.
Cố Tích Cửu đang nằm mơ.
Trong mộng là sương mù che phủ khắp trời đất, dày đặc đến nỗi không thấy người đối diện. Nàng mơ hồ đi tới trong mộng, trong tiềm thức dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng nhất thời lại không nhớ rõ rốt cuộc muốn tìm cái gì. Lớp sương mù quá dày đặc, nàng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, dường như toàn bộ thiên địa chỉ có một mình nàng.
Điều này khiến nàng có chút hoảng loạn, đang lúc mơ hồ, phía trước chợt hiện ra một vệt sáng nhạt. Nàng theo bản năng đuổi theo, sương mù dày đặc trước mắt dần tan đi, nàng thấy được nguồn gốc của vệt sáng đó. Nơi đó dường như có một mảnh cầu nhỏ nước chảy, và trên cầu có một người đang câu cá, tỏa ra ánh sáng thất sắc nhàn nhạt. Người đó mặc đồ rất giản dị, rất tùy ý, một thân áo tím rực rỡ gần như chạm đất, đứng ở đó như một bức tranh cắt hình, làm cho cả bầu trời sương mù tái nhợt này cũng dường như ấm áp lên.
Cảnh tượng này vô cớ có chút quen mắt, cũng khiến nàng đang hoảng sợ cảm thấy an lòng. Nàng bước tới, cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người đó, nàng nhận ra: “Là ngươi!”
Người đó quay đầu lại, dung mạo khuynh thành, dường như mang theo một chút vẻ cà lơ phất phơ: “Là ta…… Tích Cửu, ngươi có biết câu cá không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT