Tửu lầu này có đủ hạng người, khách nhân đủ kiểu, nên đoàn người bọn họ cũng không có ai chú ý.
Chỉ là tiểu nhị trong quán lắm miệng hỏi một câu: “Công tử mang theo lão thái gia nếu ngại trên lầu không tiện, tiểu nhân có thể tìm một chỗ dưới lầu cho ngài.”
Long Phạn lắc đầu: “Không cần, lão thái gia tính tình quái, sợ ồn, cứ ở nhã tọa trên lầu là được.”
Tiểu nhị kia còn muốn nói thêm gì đó, Cố Tích Cửu hữu khí vô lực mà nói xen vào: “Cháu ngoan ta hiếu thuận, cứ y lời hắn đi.”
Long Phạn đại khái là sợ nàng phá rối, cũng không biết đã cho nàng ăn thứ thuốc gì, chẳng những không có khả năng hành động, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực, chỉ miễn cưỡng phát ra được chút âm thanh, giọng nghèn nghẹt già nua, so tiếng muỗi kêu chẳng mạnh hơn là bao. Vì thế Cố Tích Cửu đã được sắp xếp ở vị trí này. Theo lời Long Phạn, vị trí này có tầm nhìn tốt, thích hợp với nàng.
Cố Tích Cửu thì thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài vài lần, xem người qua lại trên đường cái, xem những tiểu thương qua lại thét to rao hàng, một cảnh tượng phồn vinh thịnh thế. Nàng lưng còng, cũng chỉ miễn cưỡng ngồi vững được, cánh tay gần như không thể nâng lên, cho nên nàng tuy đã đói bụng cồn cào, nhưng đối mặt một bàn mỹ thực lại không thể ăn vào miệng.
Long Phạn rõ ràng là trả thù nàng câu ‘cháu ngoan’, gắp đầy thức ăn vào đĩa nàng, nhưng lại không đút cho nàng. Tại tầng lầu này ăn cơm đều là những khách nhân tương đối tôn quý, nên tiểu nhị thường xuyên vào hầu hạ, như hâm rượu, rót nước gì đó. Cố Tích Cửu nhịn một lát, chờ khi tiểu nhị đi vào bên cạnh nàng rót nước, nàng dặn dò tiểu nhị kia: “Ngươi ở đây hầu hạ, hầu hạ tốt cháu ngoan ta sẽ thưởng cho ngươi.” Nàng tuy giọng nhỏ, nhưng ở một bàn gần đó vẫn có thể nghe được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT