Tam cô nương Nhữ Dương hầu phủ, băng cơ ngọc cốt, trời sinh vạn người mến yêu, vốn mang mệnh cách cực tốt.
Nào ngờ, song thân lại sớm qua đời, trên lưng khắc tên người, đến cả hôn ước êm đẹp cũng bị người khác khuấy đảo mà mất đi.
Khi mọi người còn đang tìm cách tránh xa nàng, một đạo Thánh chỉ lại giáng xuống, chỉ định nàng cho Thái tử đương triều.
Vị Thái tử đó mắt cao hơn đỉnh nhưng lại tuấn mỹ vô song, lần đầu gặp mặt, đã suýt chút nữa ném nàng xuống vực sâu.
Nhìn ánh mắt hâm mộ tột độ của mọi người, A Lê lại không ngăn được nỗi sợ hãi. Trước ngày xuất giá, nàng lén viết một phong di thư, ngậm nước mắt giấu vào trong tủ quần áo.
Thái tử ép nàng đến bên tủ quần áo, hơi thở ấm áp bao trùm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Sợ ta đến vậy ư? Hửm?”
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm khó lường của hắn, A Lê không kìm được mà rụt mình lại, “Không, không có, ngài đừng lại gần.”
Thái tử cười như không cười mà cắn môi nàng, vật nhỏ đáng thương như vậy, thật sự buông tha thì biết tìm đâu ra một cái thứ hai đây?
*
A Lê không chỉ sống tốt, mà còn sống một cuộc đời khiến người người ghen tị. Chẳng ai ngờ được vị Thái tử điện hạ tàn nhẫn và ngang ngược kia lại có thể đặt nàng vào tận đáy lòng mà đau sủng!
Chiếm hữu dục bùng nổ, cuồng ma sủng thê x Nhu nhược đáng yêu tiểu khả ái
Ngọt ngọt ngọt, siêu cấp ngọt sủng!