Trời tối sớm vào mùa đông, giữa trưa mặt trời còn chiếu rực rỡ, mới một canh giờ trôi qua, vẻ rực rỡ vừa rồi đã không còn nữa. Ánh dương thu lại mũi nhọn, uể oải nơi cuối trời, dịch thừa thu dọn bàn ghế nước trà bên ngoài dịch trạm, quay lại cúi chào Vân Hy: “Giáo úy đại nhân.”
Vân Hy gật đầu.
Lúc này nàng không có việc gì làm, không giúp được cho cơn đau bụng của Du tỷ nhi, nhìn nha hoàn đổ nước ấm vào bọc đồng, đặt lên bụng Du tỷ nhi để giữ ấm, nàng bước ra ngoài một mình, ngồi xuống dựa cửa.
Đầu mùa đông, vạn vật đều khô cằn, những đám mây không chốn nương tựa, vài ngọn cỏ héo úa được kéo lên khỏi mặt đất, nàng nghĩ về vài chuyện.
Thú vui dùng cỏ khô để bện thành con trùng được Vân Lạc dạy cho nàng ở Tái Bắc trước đây, vài cọng cỏ đan lại với nhau, thoạt nhìn giống như một trăm con trùng với bộ râu dài.
Nghĩ đến Vân Lạc, Vân Hy nhớ tới Phương Phù Lan.
Lúc trước biết Trình Sưởng mất tích, nàng bất chấp tất cả đi tìm hắn, suốt hơn hai tháng, nàng chỉ gửi một bức thư cho hầu phủ báo tin bình an, hiện giờ sắp về kinh, tâm trạng có chút thấp thỏm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT