Thiếu 1 chương nên đọc đỡ nha
--
Lâm Hựu vốn không có sức lực bằng Phương Tây Minh, lại bôn ba cả ngày vừa mệt vừa đói, không thể thoát ra, bị Phương Tây Minh cưỡng ép nhét vào trong xe.
“Lái xe.” Phương Tây Minh che miệng Lâm Hựu, ấn cậu vào trong ngực mình, nói với tài xế. Tài xế đã quen với sở thích kỳ quái bất chợt của ông chủ, coi như không nhìn thấy, đạp ga chạy đi.
“Ưm!” Lâm Hựu tức giận trừng mắt nhìn Phương Tây Minh, nhưng bị anh ta che miệng nên không phát ra được âm thanh nào, tức đến mức cả người run rẩy.
Phương Tây Minh nổi hứng trêu chọc, càng không buông tay, còn đùa cợt: “Sợ cái gì, đi theo tôi ăn sung mặc sướng thì có gì không tốt, chẳng phải vẫn hơn cảnh không nhà để về sao? Nhìn bộ dạng tiều tụy của cậu, chắc là đói bụng cả ngày rồi.”
Phi! Cái giọng điệu này chẳng khác nào bọn cường hào thời xưa cướp phụ nữ nhà lành. Lâm Hựu giận đến mức nghẹn họng, thầm nghĩ: Tôi thảm thế này không phải cũng nhờ công lao của anh sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT