Ngày hôm đó, sau khi Hạ Dịch và Lâm Cửu vừa gặp nhau, Lâm Cửu lại một lần nữa rời đi, không hề quay đầu lại. Hạ Dịch nhìn theo bóng cậu dần xa, rồi quay về khách điếm, suy sụp, say mệt mỏi suốt ba ngày. Người qua kẻ lại đều khe khẽ thì thầm, cho rằng y điên.
Mãi cho đến khi Hạ Dịch uống xong bầu rượu cuối cùng, không còn thấy thiếu niên nào đến tìm mình, khuyên nhủ: “Uống rượu hại thân, vẫn là nên uống ít thôi.” Cuối cùng Hạ Dịch bật cười tự giễu, quăng mạnh chén rượu, bất chợt đứng phắt dậy, rời khỏi tiểu thành ấy, đi thẳng đến Lâm Tiêu cung.
Lâm Cửu có thể buông bỏ, có thể không hận, nhưng y thì không. Y phải vì Lâm Cửu mà lên Lâm Tiêu cung, đòi lại một lẽ công bằng.
Suốt chặng đường phong trần mệt mỏi, dáng vẻ vốn đã tiều tụy của y nay lại càng thêm thê thảm. Nhưng lần này, khác với những lần lén lút trước kia, y không trốn tránh, mà đường đường chính chính một đường đánh thẳng lên Lâm Tiêu cung. Y điên cuồng liều mạng, không màng sống chết, thế mà lại thật sự đánh thẳng lên tận cửa Lâm Tiêu.
“Tần Đình Ca! Ngươi không phải muốn giết ta sao? Không phải ngươi và ta thề sống chết không đội trời chung sao? Ra đây giết ta đi!” Hạ Dịch cười lạnh. “Phi! Sao lại trốn chui trốn lủi, không dám gặp người?”
“Ngươi đuổi giết ta, nói ta năm xưa ám hại Lâm Quy Nhất, phải, ta sai, vậy còn ngươi thì sao?”
“Lâm Tiêu các ngươi dám hạ độc, sao hả, Tần Đình Ca ngươi còn không dám thừa nhận?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT