Câu nói đó khiến Tần Duy Bắc trong khoảnh khắc toàn thân cứng đờ.
Lâm Cửu cụp mắt xuống, liếc nhìn vết thương trên tay, dường như không chú ý đến sự khác thường của Tần Duy Bắc, chỉ nói một câu: “Tôi đi bôi chút thuốc,” rồi xoay người rời đi.
Chỉ để lại một mình Tần Duy Bắc đứng đó. Hắn muốn gọi Lâm Cửu lại, nhưng phát hiện bản thân không thể mở miệng.
“Máu của cậu làm bẩn quần áo tôi.”
Tần Duy Bắc đương nhiên vẫn còn nhớ rõ, mình đã nói ra câu đó khi nào.
Khi đó, hắn ôm một thiếu niên toàn thân đẫm máu trong tay, rốt cuộc đã nghĩ gì?
Sao hắn có thể nói ra những lời như vậy? Sao hắn có thể nhẫn tâm như thế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT