Lâm Hựu nhìn thấy Tần Quân Thành thì tinh thần hắn không được tốt cho lắm. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Hựu, trong mắt Tần Quân Thành vẫn bất chợt lóe lên một chút kinh hỉ.
“Hựu Hựu, em… em đã đến rồi.” Tần Quân Thành khẽ nói, si ngốc nhìn Lâm Hựu, giọng khàn khàn. Hắn thoạt nhìn có vẻ tiều tụy, không biết có phải do điều kiện giam giữ quá kém hay không.
Lâm Hựu nhìn hắn một lát, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Tần Quân Thành vì hành vi giam giữ trái pháp luật với Lâm Hựu, bị cho rằng có khả năng gây ra nguy hiểm, nên lúc này hai tay bị còng trước người. Lâm Hựu chưa từng thấy Tần Quân Thành chật vật như vậy, tâm trạng phức tạp, cũng không biết nên nói gì.
Cảnh sát bên cạnh dặn dò Lâm Hựu có thể gọi họ bất cứ lúc nào, sau đó đứng dậy ra ngoài, để không gian lại cho hai người.
Tần Quân Thành ngồi trước mặt Lâm Hựu, ngơ ngác nhìn cậu một lúc, rồi cay đắng cười, cúi đầu.
“Em còn chịu đến thăm anh,” Tần Quân Thành nhẹ giọng nói, “Anh tưởng rằng em sẽ không đến……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT