Chu Châu bị lũ cuốn chết quá nhiều người, trong khi nước Nguyên Giang lại chảy từ Chu Châu xuống, khiến Tần Tranh chẳng thể không lo lắng.
Vừa nghe đến hai chữ “ôn dịch”, sắc mặt Sở Thừa Tắc cũng lập tức biến đổi.
Một khi ôn dịch bùng phát, ắt sẽ có hàng loạt người chết, sau dịch bệnh, dân gian mười nhà thì chín nhà trống không, chẳng khác nào một vùng đất chết.
Hắn nghiêm nghị hỏi: “Căn cứ đâu mà nói vậy?"
Tần Tranh từ khi bắt đầu cứu tế dân tị nạn đã luôn đề phòng khả năng này. Nàng lấy ra quyển sổ ghi chép số lượng bệnh nhân: “Ngày đầu tiên thu nhận dân chạy nạn từ Chu Châu, tổng cộng năm trăm người, trong đó chưa đến mười người nhiễm phong hàn. Sau đó, dân chạy nạn từ khắp nơi nghe tin Thanh Châu có chỗ tiếp nhận, liên tiếp mấy ngày đều có mấy ngàn người đổ vào Thanh Châu. Trong số này, tuy cũng có người nhiễm phong hàn, nhưng vẫn nằm trong mức dự liệu. Thế nhưng mấy ngày gần đây, số người nhiễm phong hàn tại lán cứu tế lại đột ngột tăng mạnh. Những ai từng tiếp xúc gần với bệnh nhân, phần lớn đều lây bệnh, điều này không giống với phong hàn thông thường.”
Tần Tranh từng tự tay chăm sóc Sở Thừa Tắc lúc hắn phát sốt vì phong hàn, khi đó họ còn lênh đênh trên sông, điều kiện sinh hoạt kém xa so với lán cứu tế, mà nàng vẫn không bị nhiễm bệnh. Vậy mà người nhà chăm sóc cho bệnh nhân trong lán lại hầu hết đều đổ bệnh theo.
Chuyện khác thường, ắt có điều kỳ quái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT