Tần Tranh thấy Thẩm Thiền cứ mãi nhìn mình, bèn hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thiền khẽ lắc đầu, trầm mặc một lúc mới cất lời: “A Tranh tỷ tỷ, nếu một ngày nào đó, ca ca muội rơi vào tay các người, tỷ và điện hạ... có thể tha cho huynh ấy một mạng không?"
Ánh mắt nàng và ánh nhìn của Tần Tranh giao nhau, Tền Tranh chậm rãi mở miệng: “Thẩm Thiền, con đường ấy... là ca ca muội tự chọn.”
Thẩm Thiền cười khổ: “Cảm ơn A Tranh tỷ tỷ, muội hiểu rồi."
Tần Tranh nhìn dáng vẻ ảm đạm của nàng, trong lòng hơi động, nói: “Muội cũng vậy, đường đời của muội nên do chính muội quyết định. Đừng sống cả đời chỉ để gánh lấy những tội lỗi vốn không thuộc về mình."
Thẩm Thiền ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, trong mắt ánh lên tia hy vọng mơ hồ, cười khổ hỏi: “Trận Tần Hương Quan, Vinh Vương và phu nhân của ông ta vì ép ca ca muội cùng Thẩm gia quy phục Lý Tín, đã trói muội lại đưa đến doanh trại Lý Tín, tặng cho hắn làm thiếp... Ca ca muội vì cứu muội mà hại chết năm vạn binh sĩ, muội làm sao có thể không cảm thấy tội lỗi được?"
Tần Tranh nghe nàng nhắc đến chuyện này, cũng đại khái hiểu được nút thắt trong lòng nàng, bèn nói: “Kẻ giết người là con dao, nhưng người cầm dao mới là hung thủ. Ca ca muội trở thành con dao giết người, là lựa chọn của chính huynh ấy, cũng là tội nghiệt huynh ấy gây ra, chẳng thể chối bỏ. Nhưng người đáng bị phỉ nhổ, bị trừng phạt, phải thay cho năm vạn oan hồn ở Tần Hương Quan gánh tội, chẳng phải chính là Lý Tín và phu thê Vinh Vương – những kẻ đã bày ra độc kế này sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play