“Hắn thật sự nói như vậy?”
Vẫn là căn phòng lộng lẫy xa hoa ấy.
Ánh trăng như nước, từ từ chảy tràn trong không khí, đọng lại một lớp mờ nhạt trên sàn nhà. Trùng đực tôn quý ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân ngâm mình trong ánh trăng.
Trước mặt hắn, cấp dưới quỳ một gối xuống đất, cúi đầu thật sâu. Nhưng tư thế hèn mọn này không phải xuất phát từ sợ hãi, mà là vì cung kính và hèn mọn.
Nỗi sỉ nhục vì nhiệm vụ thất bại khiến cấp dưới xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn dùng hết sức lực toàn thân, mới từ sâu trong yết hầu bật ra một chữ: “Vâng.”
Thật sự là quá đáng xấu hổ…
Chỉ là đưa một trùng cái đến bên cạnh một trùng đực mà thôi. Ban đầu, nhiệm vụ nhỏ nhặt này đã khiến tiên sinh phải bận tâm, cấp dưới đã cảm thấy vô cùng sỉ nhục, hắn nghi ngờ là năng lực của mình không đủ. Nhưng tiên sinh lại nói: “Tô Lâm, cậu không cần tự trách, tôi chỉ là già rồi, không tránh khỏi lải nhải một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play