Tô Oản dứt khoát tự mình cởi lớp y phục lót trong ra, dưới lớp y phục lót trong chỉ còn lại một lớp vải lót rất mỏng manh. Vải vô cùng mềm mại, hoa mẫu đơn xuân sắc như ẩn như hiện.
Lục An Tuần âm thầm dời ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại: "Tô Oản, nàng thật sự muốn lúc này sao..."
"Lục An Tuần." Tô Oản nói: "Chàng không phải thật sự không làm được đấy chứ?"
". . . Ta chỉ sợ nàng xấu hổ thôi."
Lục An Tuần tai thính, đương nhiên hắn biết rõ hình như bên ngoài có người. Ngoài nha hoàn hầu hạ đang ở trong sân ra thì còn có một bà tử nữa.
Bà tử này là bà tử đi theo hầu hạ mẫu thân hắn, cũng không biết tới đây làm gì, nhưng lúc này vẫn đứng chờ trong viện không đi, có lẽ là đang lắng nghe động tĩnh.
"Thiếp xấu hổ cái gì?" Dù sao cũng đã đến nước này rồi, nếu còn dừng lại thì Tô Oản thật sự phải nghi ngờ liệu Lục An Tuần có phải không làm được hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT