Ngày hai mươi tám tháng ba, là ngày đại cát, thích hợp để cưới gả.
Vào giờ Thân bốn khắc, đoàn rước dâu của Lâm gia rẽ trái ra khỏi con ngõ nhỏ, đi vào đường Trường Tướng, dọc theo con đường ngang qua đường Ngũ Mã, rồi lại lên cầu sông Biện, rồi lại vòng qua đường chùa Đại Tướng Quốc một vòng. Cứ đi như vậy, đoàn rước dâu đi gần nửa thành Đông Kinh rồi mới đến trước cửa nhà Tô gia.
Một năm trước, người ta từng thấy Lục An Tuần mặc bộ áo bào đỏ trạng nguyên đi khắp phố, đầy khí phách. Một năm sau, ngày hôm nay, người ta lại một lần nữa thấy hắn khoác lên mình bộ hồng bào tân lang, cưỡi trên con ngựa cao lớn, đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng ngần, mặt mày anh tuấn, phong thái vẫn chẳng giảm sút.
Chỉ là, dù tân lang có khôi ngô đến đâu đi chăng nữa thì khi đến trước cửa nhà tân nương cũng bị làm khó một phen.
Kiệu hoa rước dâu dừng lại trước cửa, Tô gia không có huynh đệ họ hàng, nhưng mấy người biểu huynh từ Quảng Lăng tới thì lại chẳng khách khí chút nào.
Vài người mặc áo bào tươi tắn rực rỡ đứng chắn ngang trước cổng: "Nghe nói Lục trạng nguyên tài trí hơn người, chắc hẳn phù rể cũng không kém cỏi, nếu không ngại thì thử làm một bài thơ trước?"
Ở thời đại này, đón dâu thường dùng thơ để lấy may, do đó đoàn người đi đón dâu đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT