Đáng tiếc là, Tiêu Tịnh Trần của hiện tại đã không còn là cậu nhóc mũm mĩm, toàn thân mềm nhũn, chỉ cần bị ai quát một tiếng là nước mắt lưng tròng như năm xưa nữa.
Rõ ràng khi còn nhỏ còn thấp hơn Hứa Nặc một chút, vậy mà bây giờ lại cao hơn cô hẳn một cái đầu, ôm cô chặt đến mức như muốn khảm cô vào lồng ngực mình.
Hứa Nặc: 【…Hừ, tôi biết ngay là không trông mong gì được ở mấy người mà!】
Cái kiểu làm việc như hạch này, mẹ nó chứ, nhìn biểu hiện này thì rõ là nhớ lại hết rồi còn gì!
“Anh nhớ lại rồi đúng không…”
“Xin lỗi…”
Phần vai áo của Hứa Nặc đã bị nước mắt Tiêu Tịnh Trần thấm ướt. Cô lo nếu cứ để anh khóc mãi thế này thì anh sẽ khóc đến khô cả người mất — nhất là đang ở địa bàn nhà người ta, không tiện giải thích với ông cụ Tiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT