Hứa Nặc vẫn chưa nhận ra rằng mọi suy nghĩ trong lòng mình đều bị người ta nghe thấy, ánh mắt cô vô tình bị chiếc máy trợ thính mà Phong Hoán Triều tháo ra một nửa thu hút.
Nó lắc lư sắp rơi xuống, lớp kim loại màu bạc ánh lên vẻ sắc lạnh, đến gần nhìn kỹ còn thấy có khắc chữ cái f, một ống nhựa trong suốt mảnh nối với phần giống như nút tai. Cầm lên tay, nó nhẹ hơn nhiều so với cô tưởng.
“Cái này đeo sao vậy?”
Hứa Nặc ngẩng đầu lên hỏi, vừa nói vừa đưa tay làm động tác mô phỏng bên tai anh.
Cô ngồi trong lòng Phong Hoán Triều, quần áo và tóc tai hơi rối, vành mắt cũng ửng đỏ — vừa rồi thật sự bị anh dọa cho một trận. Trong ánh mắt mang theo vẻ tò mò, rõ ràng là muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Phong Hoán Triều tùy ý lấy lại máy trợ thính từ tay Hứa Nặc, lười biếng đeo lên tai để làm mẫu, sau đó tháo xuống nhét lại vào tay cô, cúi đầu ghé sát, ra hiệu bảo cô đeo giúp anh.
Không có gì phức tạp, Hứa Nặc chỉ nhìn một lần là nhớ. Đầu ngón tay cô chạm vào phần xương hàm rõ ràng của anh, chậm rãi, cẩn thận đeo máy trợ thính lên cho anh, từng động tác đều rất nhẹ nhàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT