Có lẽ hầu hết mọi người đều từng trải qua cảm giác bị bạn học hay đồng nghiệp trêu chọc đặt biệt danh.
Nhưng trong số đó, tuyệt đối không bao gồm Phong Hoán Triều.
Điều này khiến anh cảm thấy có chút mới lạ.
Cửa tiệm nhỏ hẹp, ánh đèn phía trên rọi sáng rõ ràng từng ngóc ngách trong không gian, đối phương ngồi ngay trước mặt, anh gần như không cần tốn chút sức nào cũng nhìn rõ được diện mạo người đó.
Áo khoác thể thao màu đen, bên trong là một chiếc áo thun rộng thùng thình, trên áo in hình một nhân vật hoạt hình đang móc mũi, ánh mắt đầy khiêu khích trợn trừng nhìn anh.
Tóc tai cũng rối bù, bị vén đại ra sau tai, trông y như một con mọt sách chính hiệu.
Chỉ duy nhất gương mặt là đẹp đến kinh diễm.
Không phải vẻ đẹp cần ngắm lâu mới nhận ra, mà là kiểu nhan sắc cho dù thẩm mỹ mỗi người có khác biệt đến mấy, thì cũng chỉ có người không get được, chứ không ai dám nói cô không đẹp.
“Tiểu Phong, chè khoai môn sữa dừa của cháu xong rồi đấy.”
Đang lúc trong đầu Hứa Nặc là một trận bão tố, tiếng gọi của bà Trần đột nhiên phá vỡ cục diện bế tắc.
Tiếng chân ghế ma sát trên nền gỗ “két” một tiếng, Phong Hoán Triều đứng dậy, vén rèm bước ra ngoài.
Anh vừa rời đi, Hứa Nặc lập tức thở phào như được sống lại.
【Chắc chưa nhận ra đâu nhỉ, nếu không sao chẳng có phản ứng gì cả】
【Để Phong Đục Bọt thấy mặt tôi khác gì bị thấy lúc đang đi ị chứ】
Bên kia, Phong Hoán Triều xách phần chè của mình, khẽ gật đầu với bà Trần rồi bổ sung một câu:
“Không hôi.”
Đợi anh đi rồi, đến lượt phần của mình được chuẩn bị xong, Hứa Nặc mới lề mề bước ra.
“Bà Trần, bà quen người khi nãy à?”
Tiếng gọi “tiểu Phong” ban nãy khiến cô khó lòng liên tưởng tới Phong Hoán Triều trong truyền thuyết.
Bà Trần vừa dùng khăn lau quầy, vừa mỉm cười nói:
“Quen chứ, tiểu Phong cũng giống cháu, thường xuyên ghé tiệm bà lắm.”
Nghĩ đến món chè sữa dừa khoai môn anh gọi, biểu cảm của Hứa Nặc thoáng hiện vẻ bất ngờ.
【Úi, bạo quân mà cũng mê chè ngọt á】
Nói ra liệu có bị diệt khẩu không nhỉ…
…
“Ông chủ, ngài về rồi ạ.”
Nhìn thấy ông chủ đích thân xách một phần chè đóng gói trở về, vẻ mặt của thư ký hoàn toàn không bất ngờ.
Ông chủ nhà mình mỗi lần gặp chuyện phiền lòng là sẽ đi đến quán chè đó mua một phần mang về.
Chỉ là lần này thì…
“Là có chuyện gì vui xảy ra sao?”
Phong Hoán Triều đổ cả người vào ghế sau, nghe vậy thì hơi nhấc mí mắt lên.
“Lo mà lái xe đi.”
Câu nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Thư ký chỉ cười cười.
Xem đi, chắc chắn là gặp chuyện gì rồi, nếu không thì sao tâm trạng lại tốt đến vậy.
Trợ lý đời sống mới nhậm chức ở ghế phụ ngồi ngơ ngác: Thư ký Tôn bị mắng mà còn cười được???
…
Về đến nhà, Hứa Du đã nấu xong cơm, đang ngồi chờ bên bàn ăn.
“Hôm nay là ngày tốt gì vậy? Toàn là món chị thích ăn.”
Hứa Nặc đưa túi chè cho cậu, vừa thấy món ăn trên bàn, mắt cô liền sáng rỡ.
Thấy chưa, em trai cô được cô nuôi tốt thế nào.
“Không có gì, chỉ là muốn nấu thôi.”
Liếc thấy vết bầm trên tay Hứa Nặc, Hứa Du quay đầu đi, lạnh nhạt nói:
“Chị đừng đưa tiền cho em nữa, dạo gần đây em đang đi làm thêm, có thể tự kiếm tiền sinh hoạt.”
Đang nhai cánh gà, nghe đến đây, Hứa Nặc nhổ xương ra rồi nói:
“Không sao cả, em tự kiếm là việc của em, chị cho em là việc của chị, em có thể để dành.”
Hỏi qua địa điểm làm thêm và giờ làm của Hứa Du, còn lấy số của ông chủ cậu, Hứa Nặc khen:
“Em trai chị giỏi quá, ở cái tuổi mà người ta còn thi xem ai đái xa hơn, mà em đã biết đi làm rồi.”
“Nhưng mà đừng vì kiếm tiền mà lơ là việc học, không được trốn học để đi làm.”
Hứa Du nghẹn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được:
“Cái tuổi này của em thì ai mà…”
Nhưng đúng là có vài nam sinh trong trường thi nhau xem ai đái xa hơn thật.
Chỉ là cậu chưa từng tham gia thôi.
Hứa Nặc nhìn cậu em đang dọn bát đũa, bỗng hỏi:
“Tiểu Du, giả sử thôi nhé, chị nói là giả sử.”
“Nếu em nói dối một điều thiện ý, nhưng bị người trong cuộc phát hiện, họ tức giận tưởng em đang lừa họ, thì em sẽ làm gì?”
Hứa Du không ngẩng đầu: “Ngốc như vậy, kệ nó chết đi.”
Hứa Nặc: “…”
Gen đúng là thứ kỳ lạ, rõ ràng hai người còn chưa từng gặp mặt, mà sao cái miệng lại độc giống nhau đến thế.
Hứa Du thậm chí còn độc hơn, chứ cái tuổi đó Cố Lộng Huyền vẫn còn là một tờ giấy trắng.
Nói xong, cậu bỗng cảnh giác ngẩng đầu: “Chị không phải có thêm thằng em trai nào ngoài kia rồi đấy chứ?”
Hứa Nặc chột dạ nói: “Sao có thể chứ, nuôi em một đứa còn chưa đủ à?”
Ánh mắt Hứa Du đầy nghi hoặc.
“Em đi tắm đây, bát đũa cứ để trong bồn rửa, lát em rửa.”
Tuy Hứa Nặc ngoài đời có thể diễn xuất đến mức thượng thừa, nhưng về đến nhà vẫn không đấu lại cậu em trai đa nghi này, thừa lúc mình còn chưa bị vạch trần, cô nhanh chóng chuồn về phòng.
Nhìn Hứa Nặc đi vào phòng, Hứa Du mới lấy chiếc điện thoại đã rung nãy giờ ra.
“A lô, Hứa Du, cậu ở đâu đấy, còn định đến nữa không?”
Hứa Du hạ giọng nói: “Tôi không đi nữa.”
“Hả? Cậu không đến á! Có chuyện gì sao, bọn tôi đặt phòng rồi mà.”
Cậu nhẹ cau mày, trên mặt lộ vẻ lo lắng như một ông bố nghi ngờ con gái mình bị lừa ngoài đường.
“Tôi nghi chị tôi có người bên ngoài rồi.”
Đầu dây bên kia: “???”
…
Hứa Nặc tắm xong thì leo lên giường từ sớm, ngày mai còn phải đến nhà họ Cố làm việc, nên cô cần dậy sớm.
Vừa mới nhắm mắt lại—
【Xin mời ký chủ Nặc Hứa chuẩn bị xuyên không, bắt đầu đếm ngược: ba… hai… một—】
Hứa Nặc: “…”
Đến cả lừa cũng không bị sai sử kiểu này đâu.
Khác với lần trước, vừa mở mắt ra cô đã nghe thấy tiếng hét chói tai bốn phía.
Trong tay cô là chiếc mặt nạ “Nhị sư huynh” chưa kịp mang về lần trước.
Cô lập tức đeo mặt nạ lên, nghiêm túc quan sát xung quanh.
Xem ra đây là hiện trường một buổi ghi hình, xung quanh là các công trình mang phong cách cổ trang. Nhìn về phía phát ra âm thanh, có một nhóm người đứng xếp thành hai hàng trước cổng, toàn là các cô gái ăn mặc tỉ mỉ, hoặc đang cầm máy ảnh, còn có một vài chàng trai.
“Xin chào, mọi người đang quay ai vậy?”
Hứa Nặc bước đến, hỏi một người trong số đó.
Cô gái ấy quay lại, vừa nhìn thấy mặt nạ đầu heo thì hoảng hốt, nhưng phản ứng lại rất nhanh rồi lập tức giới thiệu với vẻ đầy nhiệt tình:
“Là em zai Giang Nam đó! Cô biết bộ phim ‘Nam chính điên cuồng đừng sợ, tôi chỉ là kẻ biến thái đơn thuần’ đang rất hot gần đây không? Anh ấy đóng vai thời thiếu niên của nam chính đấy, người vừa đẹp trai lại còn có tính cách siêu tốt nữa.”
Vừa nói, cô ấy vừa vui vẻ nhét một chiếc băng rôn cổ vũ mới vào tay Hứa Nặc.
“Là tôi tự làm đấy, tặng cô đó!”
Hứa Nặc lễ phép cảm ơn, sau đó yên lặng đứng sau lưng cô gái.
【Giang Nam, là nghệ danh của Cố Lộng Huyền sao?】
【Đúng vậy, dù sao thì thiếu gia Cố cũng không thể dùng tên thật để ra mắt được.】
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, đám đông đột nhiên xôn xao, tiếng hét càng lúc càng lớn.
“Em ơi! Nhìn sang bên này nè!!”
“Cưng ơi, hôm nay sao mặc ít thế này!”
“Giang Nam! Hôm nay cũng phải vui vẻ nhé!”
“Nam Bảo! Em có mặc quần giữ nhiệt không đấy!”
Hứa Nặc hơi ngạc nhiên, đã từng chứng kiến vẻ chật vật của Cố Lộng Huyền, giờ cuối cùng cũng cảm nhận được một cách rõ ràng rằng: hắn thật sự là một ngôi sao.
Bị không khí xung quanh cuốn theo, cô cũng không nhịn được mà vung vẩy tấm băng rôn cổ vũ trong tay.
Cố Lộng Huyền mỉm cười với fan, vẫy tay chào hỏi. Không ai phát hiện ra cánh tay còn lại của hắn đang bị thương, hoàn toàn bất động.
Quản lý đứng sau thì đang nhỏ giọng trách mắng:
“Lãng phí thời gian, mau lên xe đi.”
Thế nhưng đúng vào lúc ấy, trong đám đông rực rỡ ánh đèn và tiếng thét, hắn lại nhìn chính xác thấy được người ấy.
Người đội mặt nạ heo vô cùng chói mắt giữa rừng người.
Và tấm băng rôn trong tay cô: Chồng không được việc, bạn trai ngoại tình — Chỉ có Giang Nam bảo bối thơm thơm mới chữa được.