Trong lúc Hứa Nặc đang ăn cơm, người đối diện lại không hề động đũa. Anh tựa lưng vào ghế, con ngươi đen sâu thẳm như hồ nước không lọt được một tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Nặc, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc thật sự bên trong.
Thức ăn do chính tay anh nấu bị Hứa Nặc ăn ngấu nghiến từng miếng một, ngón tay đặt trên đầu gối của Phong Hoán Triều khẽ run lên như không thể kiềm chế nổi.
Cảm nhận một cách trực tiếp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đối phương, Hứa Nặc: “…”
Ban đầu cô còn định nói gì đó, nhưng khi vừa động đũa, người kia lại trực tiếp tháo máy trợ thính xuống, rõ ràng là không muốn giao tiếp. Hứa Nặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn bực bội ngậm miệng lại.
【Hệ thống, hiện tại tôi vẫn đang mặc quần áo đúng không?】
Hệ thống liếc bộ đồ thể thao ở nhà trên người cô một cái: 【Có mặc mà】
【Sao tôi lại có cảm giác như mình bị Phong Hoán Triều lột sạch rồi ấy】

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play