Đến ỉa còn không kịp, người thì đã bị kéo đi rồi.

Nhưng điều duy nhất hệ thống đối xử dịu dàng với cô, chính là chọn địa điểm hạ cánh ngay trong một buồng vệ sinh.

Kết quả là Hứa Nặc vừa đáp xuống, trước mắt chính là một cái bồn cầu dán đầy quảng cáo hiến tinh.

“Hiến tinh một lần – năm trăm tệ!”

Khốn thật, chỉ hận mình đẹp mà không có cục cưng nhỏ…

Hệ thống: 【………】

【Đừng nghĩ nữa, để tôi giải thích chuyện thu thập giá trị trị liệu nhé】

Liên quan đến cơ thể của mình, nên vừa nghe đến đây, Hứa Nặc lập tức dựng thẳng tai lên chăm chú lắng nghe.

【Bốn chữ “giá trị trị liệu” này rất dễ hiểu thôi. Ký chủ cần phải cứu rỗi những linh hồn đang đứng bên bờ vực sa ngã, từ đó hấp thu giá trị trị liệu từ họ để chữa trị cơ thể mình】

Hứa Nặc lập tức hiểu ngay:

【Nói trắng ra là, nữ phụ vô dụng nay phải biến thành nữ chính chuyên đi cứu rỗi kẻ khác】

【Không hẳn là nữ chính, làm ánh trăng sáng thì đúng hơn】

【Thời không hiện tại của ký chủ chính là quá khứ của thế giới gốc, đại khái là khoảng mười năm trước. Vì liên quan đến thời gian, nên chủ tử à, người không thể dùng gương mặt thật của mình, cũng không thể nói tên thật】

Hứa Nặc không suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý.

Giúp người để lấy giá trị trị liệu, đôi bên cùng có lợi, ẩn danh cũng chẳng có gì to tát.

【Mà nói thật nhé, người có nghe thấy không, từ nãy đến giờ bên vách có tiếng động lạ suốt đó】

Vừa mới đến thế giới này, ngũ quan của Hứa Nặc vẫn chưa thích nghi hoàn toàn, lúc đầu chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh hỗn loạn. Nhưng sau khi nói chuyện với hệ thống một lúc, tiếng động bên tai càng lúc càng rõ…

Ngay sát vách, có tiếng người giãy giụa, đấm đá la hét, là giọng của một thiếu niên. Ngoài ra còn xen lẫn tiếng của một người đàn ông trưởng thành, giận dữ đến thẹn quá hóa giận:

“Mẹ kiếp, mày còn giả vờ cái gì! Mày tưởng cái vai đó là nhờ thực lực mà có chắc? Không có ông đây nâng đỡ, mày tưởng mày lấy được chắc!?”

【Đã tiếp cận nhân vật then chốt. Xin ký chủ hỗ trợ mục tiêu, thu thập giá trị trị liệu ——】

Hệ thống còn chưa nói xong, Hứa Nặc đã xông thẳng ra ngoài.

“Cháy rồi! Cháy rồi! Mau dập lửa!!!”

Nhà vệ sinh vốn đã có tiếng vang vọng, tiếng hét này của cô như sét đánh giữa trời quang. Những lời tục tĩu của gã đàn ông lập tức tắt ngóm.

Phản ứng đầu tiên của hắn là:

“Đệt! Đây chẳng phải nhà vệ sinh nam à!?”

Ngay sau đó, Hứa Nặc nhìn thấy tay nắm cửa phòng vệ sinh đối diện chuyển từ đỏ sang xanh.

Gần như ngay lập tức, cô tiện tay chụp lấy cây chổi mà cô lao công để quên sau khi lau sàn, vung một gậy đập thẳng vào mặt tên đàn ông vừa ló đầu ra xem chuyện.

Cây chổi bị vung đi còn mang theo cả đám chất lỏng màu vàng không rõ nguồn gốc, văng khắp mặt đối phương.

“A a a a — buồn ói quá——!”

Tên đàn ông hét thảm như bị thiến.

Hứa Nặc nhân cơ hội, tung luôn cú “đại bàng đá gà con” vào chỗ hiểm, tiếng kêu thảm thiết lập tức dội lên tầng cao mới.

Mặc kệ gã đàn ông đang co giật, bất tỉnh dưới sàn, Hứa Nặc cúi người nhìn vào buồng vệ sinh, còn chưa kịp nhìn rõ, người trong đó đã vội che mặt, chật vật quay đi:

“Đừng… đừng nhìn tôi!”

Hắn ta trông rất thê thảm.

Bị đánh đập, áo sơ mi trắng dính đầy dấu giày, từ góc độ này có thể thấy rõ khuôn mặt trắng trẻo hằn lên những vết bàn tay đỏ rực, sưng vù lên cao.

【Chủ tử, nhớ đừng để cậu ấy nhìn thấy mặt cô】

Hứa Nặc lặng lẽ đóng cửa lại.

Rất lâu sau, thiếu niên kia vẫn không nghe thấy thêm tiếng động nào nữa.

Chuyện hắn ta lo sợ nhất — bị người ta phát hiện, chụp hình tung lên mạng — đã không xảy ra.

Hắn quay đầu lại, phát hiện cánh cửa đã được khép lại.

Ngoài kia vang lên tiếng bước chân rời đi dần dần.

Người đó không để ý đến hắn, cứ thế mà rời đi.

Ngón tay hắn siết chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào “thi thể” ngoài cửa, thân hình gầy gò căng ra như một cây cung đang giương sẵn.

Từ lúc nói muốn trở thành diễn viên, ký ức của Cố Lộng Huyền chỉ toàn là sự thay đổi lạnh lùng của cha mẹ, người mẹ vốn luôn dịu dàng, người cha trước nay vẫn hòa nhã đều như biến thành người khác.

Họ không nói lời phản đối, chỉ bình tĩnh tuyên bố:

“Bước ra khỏi cửa này, con không còn là người của nhà họ Cố.”

Cố Lộng Huyền vì theo đuổi ước mơ, đã chọn bước ra khỏi cánh cửa đó.

Ánh mắt thất vọng của cha mẹ hôm đó, hắn cả đời không thể quên.

Nhưng trong lòng một thiếu niên, sao tránh khỏi mơ mộng rằng: nếu một ngày hắn thực sự thành công, liệu cha mẹ có bằng lòng dang tay đón nhận hắn trở lại hay không?

Dựa vào ngoại hình xuất chúng, Cố Lộng Huyền quả thực đã vượt qua buổi phỏng vấn, trở thành nghệ sĩ dưới trướng một công ty phim ảnh có tiếng, chỉ là, không một ai biết thân phận thiếu gia nhà họ Cố của hắn.

May mắn thay, hắn đảm nhận vai nam chính thời niên thiếu trong một bộ web drama kinh phí thấp, và đã nổi tiếng trên mạng nhờ vai diễn đó.

Từng bước một, fan hâm mộ và các nhà sản xuất chú ý đến hắn ngày một nhiều hơn.

Cũng từ đó, cuộc sống của hắn bắt đầu biến thành ác mộng.

Quy tắc ngầm.

Có rất nhiều người nói thích hắn, yêu hắn, nhưng không một ai thật sự chịu dang tay giúp đỡ.

Cố gia như thể đã quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ, hoàn toàn không hỏi han gì đến hắn. Một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ trong thời gian ngắn đã bị ép nếm đủ cay đắng cuộc đời, nỗi đau không biết tỏ cùng ai.

“Ây, suýt nữa quên dẹp cái xác này đi rồi.”

Thiếu niên đang chìm trong hồi ức giật mình khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô gái.

Qua khe cửa, hắn thấy cái xác đang nằm chắn ngay lối ra bị người ta đá sang một bên.

Cánh cửa buồng vệ sinh một lần nữa bị mở ra. Hắn muốn giơ tay che mặt, nhưng cánh tay bị đá gãy hoàn toàn không thể cử động. Vì vậy khi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn liền chạm phải—— Một khuôn mặt heo.

Nếu không nhầm thì chính là kiểu mặt nạ Trư Bát Giới được ông cụ bán đồ chơi trẻ em ở trước nhà vệ sinh tô vẽ.

Thiếu niên: “……”

Không chỉ có hắn đang nhìn chằm chằm vào Hứa Nặc, mà Hứa Nặc cũng đang nhìn hắn qua lớp mặt nạ.

Giây phút này cô vô cùng biết ơn vì trên mặt mình có đeo mặt nạ, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể che giấu nổi biểu cảm ngỡ ngàng kia.

【Má ơi! Giống Tiểu Du quá thể đáng rồi đó!!!】

Trong lòng cô gào thét điên cuồng.

Hệ thống đắc ý nói: 【Giống chứ? Tôi cố ý chọn đúng thời điểm này, sợ mày vì chán ghét mà không ra tay nổi đấy】.

Thiếu niên có gương mặt giống Tiểu Du kia.

Đúng vậy, hắn chính là Cố Lộng Huyền, vị Cố thiếu gia mà vài phút trước còn nhẹ giọng sai Hứa Nặc đi lau dọn tầng dưới.

Chỉ là đây là phiên bản thiếu niên của hắn ta.

Cô vẫn luôn cho rằng đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng chịu khổ. Ai ngờ cũng từng thê thảm đến thế này.

“Cho cậu này.”

Hứa Nặc đưa đồ vừa mua ở tiệm thuốc ban nãy đến trước mặt hắn.

Một gói khẩu trang.

Lại còn là màu hồng.

“Chỉ còn mỗi màu này thôi…”

Thực ra là vì kiểu này rẻ nhất.

Cầm lấy gói khẩu trang, Cố Lộng Huyền nhìn vào cái mặt heo trước mắt. Giọng hắn đang trong thời kỳ vỡ giọng, khàn khàn nặng nề.

Vừa mở miệng, hình bóng Tiểu Du trong mắt Hứa Nặc lập tức nhạt đi.

“Cô quen tôi à?”

Hứa Nặc thầm nghĩ: Tôi đúng là quen cậu, nhưng cậu có phải là tờ tiền đâu, ai gặp cũng biết?

【Nhắc nhở: Hiện tại Cố Lộng Huyền đã bắt đầu nổi tiếng nhờ một bộ phim truyền hình đang hot.】

Cô mới sực nhớ, cái tuổi này chính là thời điểm đại thiếu Cố bắt đầu theo đuổi ước mơ làm diễn viên.

“Tôi không quen, cậu là người nổi tiếng à?”

Vị thiếu gia nãy giờ còn kiên quyết nhìn chằm chằm vào Hứa Nặc, giờ lại cụp mắt né tránh. Hàng mi dài cụp xuống, môi mím chặt, ánh mắt mờ mịt vô định của thiếu niên hiện rõ vẻ bối rối: “Tôi không biết.”

Hắn vẫn còn cách xa sự bình tĩnh ung dung của Cố đại thiếu gia trong tương lai. Trên gương mặt chi chít thương tích ấy là sự non nớt và vụng dại, khiến người ta vừa thương xót vừa muốn ôm lấy hắn, vỗ về hắn, nói cho hắn biết: Đừng sợ, thế giới vẫn còn những điều tốt đẹp đang chờ hắn phía trước.

Khó trách lại bị biến thái để ý đến như vậy.

Hứa Nặc thở dài một hơi sau chiếc mặt nạ, đột nhiên bước lên hai bước, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vai hắn. Thấy đối phương lập tức căng thẳng cảnh giác, cô chậm rãi mở miệng:

“Cậu sợ gì chứ, ai mà chẳng có shit trong người, bản chất con người chẳng qua cũng chỉ là một cái hố xí biết đi thôi.”

Cố Lộng Huyền: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play