Hứa Nặc bị Phong Hoán Triều gọi dậy thì vẫn còn ngơ ngác.
“Làm sao thế anh, tối nay không đục nữa à?”
【Không đúng rồi, sao chẳng giống phong cách mỗi đêm đều kiên trì rèn luyện của Phong Hoán Triều tí nào】
Thực tế thì đúng là tên cầm thú Phong Hoán Triều ấy, bắt cô mặc áo len, đội cho cái mũ lông dày, quấn khăn, đi cả ủng tuyết. Cho đến khi Hứa Nặc bị bọc thành một cục tròn vo thì anh mới chịu dừng tay, còn mình thì tùy tiện khoác một chiếc áo khoác rồi xách cô ra ngoài.
Hứa Nặc đứng cạnh anh, trông chẳng khác nào một cái bánh ú béo tròn.
Vẫn chưa biết sắp bị lôi đi đâu, Hứa Nặc ngáp dài, cũng chẳng có ý kiến gì. Có lẽ vì trước kia từng chịu rét quá nhiều, bây giờ lớn lên điều kiện khá hơn thì chẳng những không còn chịu lạnh giỏi, mà trái lại còn rất sợ lạnh.
Thậm chí cô còn bắt ép Hứa Du phải mặc quần bông, khiến thằng bé mỗi lần mặc là bước đi cực kỳ khó nhọc. Thành ra ngày nào đến trường nó cũng phải ghé vào nhà vệ sinh công cộng gần đó để cởi ra rồi mới dám bước vào cổng trường, tan học lại quay sang mặc vào, kẻo bị Hứa Nặc mắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT