Làm xong mấy chuyện đó, Phong Hoán Triều khinh miệt liếc ba kẻ chật vật ngã xuống nước một cái, rồi bế Hứa Nặc rời đi.
Hứa Nặc ôm chặt lấy cổ anh, trên mặt vẫn là vẻ chưa kịp hoàn hồn. Cô rơi vào trạng thái nửa phần là sợ hãi theo phản xạ sinh lý, nửa phần lại là “woa, kịch hay tới rồi” — hai loại cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Tựa hồ cảm nhận được sự khác thường trong cảm xúc của cô, người đang bế cô khẽ vỗ an ủi lên mái tóc ướt sũng.
Kỳ lạ thay, Hứa Nặc bỗng dưng liền thấy lòng mình thả lỏng xuống.
Tựa cằm lên bờ vai rắn chắc của Phong Hoán Triều, cô nhìn thấy Hứa Sở Sở bên kia đang vẫy tay ra hiệu với mình, ý chừng là không sao, bảo cô mau đi, chuyện còn lại để cô ấy lo.
Hứa Nặc giơ tay làm một dấu “ok” đáp lại.
Sau đó, ánh mắt cô dừng lại trên người trước mặt. Toàn thân anh đều ướt đẫm, phần tóc mái bị vuốt ngược lên một cách tùy ý, để lộ vầng trán đầy đặn, còn nơi cằm thì từng giọt nước vẫn đang rơi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT