“Tôi còn tưởng ai, thì ra là anh chàng bị thương ở tay đến thử vai. Rời khỏi công ty rồi mà Giang Nam lại chuyên nghiệp đến mức này cơ à.”
Người quản lý dáng vẻ thô kệch, đứng chắn trước mặt Cố Lộng Huyền, đảo mắt nhìn cậu từ đầu đến chân, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường và hả hê, mở miệng đã mỉa mai chuyện cậu sau khi rời công ty thì không nhận được vai nào, đến bị thương vẫn phải đi thử vai.
Vốn dĩ Hứa Nặc định lên tiếng, nhưng Cố Lộng Huyền đã nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt cô.
Chính vào khoảnh khắc đó, cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ trước đây rằng Cố Lộng Huyền của mười năm trước và mười năm sau là hai người khác nhau.
“Anh Vương.”
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng với người đàn ông trước mặt, gọi một cách thân mật, trông như thể hoàn toàn không có chút tức giận nào.
Nhưng ngay sau đó, với gương mặt tưởng như vô hại ấy, giọng cậu lại bình thản vang lên:
“Anh nói đúng, rời công ty rồi thì phải siêng năng hơn chút. Chỉ bị thương ở tay thôi, còn hơn ở lại chỗ anh mà mất mạng.”
Xung quanh có nhiều diễn viên, quản lý và nhân viên đang chú ý đến tình hình bên này, giọng nói của Cố Lộng Huyền cũng không nhỏ, nên câu đó vừa thốt ra, mọi ánh mắt nhìn về phía Vương Trung liền thay đổi hẳn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play