Cả đêm, Hứa Nặc không có lấy một chút không gian tự do nào.
Phong Hoán Triều vừa hôn vừa véo, không cho cô một chút nghỉ ngơi, đến cả lúc thay quần áo cũng phải để một tay ôm cô.
Thậm chí việc thay quần áo cũng là do Hứa Nặc ép buộc, ngay khi cô biết được anh thường ngủ không mặc gì.
Hứa Nặc thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi phờ phạc.
【Sao anh ta dính lấy tôi như vậy nhỉ…】
【Chẳng lẽ tôi đi vệ sinh anh ta cũng phải ngồi bên cạnh đưa giấy cho tôi?】
Cô ngồi dậy thở một hơi, lấy chiếc máy trợ thính đặt bên cạnh để đeo cho Phong Hoán Triều, người đang cuộn mình ngủ sát bên. Hứa Nặc đẩy anh: “Sáng rồi đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play