“…Tiêu Tịnh Trần.”
Hứa Nặc nhìn người đối diện, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Người đàn ông mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút tủi thân.
“Tôi đã bảo ớt này cay lắm rồi, mà anh vẫn không tin.”
Cái tên này, không ăn được cay mà lại ham ăn, y như hồi còn nhỏ. Cô đã nói trước là rất cay, vậy mà Tiêu Tịnh Trần vẫn không chịu tin. Giờ thì hay rồi, cay đến mức nước mắt rơi lã chã.
Hứa Nặc vừa cười vừa đưa khăn giấy cho hắn.
“Còn cười tôi nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play