Từ ngày hôm đó, Vân Hạ hoàn toàn bận rộn trở lại.
Hứa Nặc thấy dạo gần đây cậu thường xuyên ôm mấy cuốn sách cổ bìa ố vàng, thậm chí là sách đóng chỉ, bên trong vẽ đầy các loại thực vật, dùng bút lông để ghi chú, cô nhìn vào thì không hiểu nổi một chữ.
Ngành dược của nhà họ Vân phát triển rất mạnh, sau này Vân Hạ cũng vào phòng thí nghiệm của Vân gia, chỉ là cô không ngờ, thì ra từ khi còn nhỏ như vậy, cậu đã bắt đầu học rồi.
Tất nhiên, Hứa Nặc cũng không biết, sau này Vân Hạ bỏ hẳn cái sở thích dùng roi đánh người, nguyên nhân chủ yếu là vì cậu phát hiện ra: độc dược có thể mang lại nỗi đau đớn cho con người còn đáng sợ hơn gấp bội những tổn thương thể xác bên ngoài.
“Nhu Nhu, mai tôi phải đến nhà họ Vân, cô đi với tôi nhé.”
Tối trước khi ngủ, sau mấy ngày bận bịu, Vân Hạ cuối cùng cũng có thời gian đến tìm Hứa Nặc.
Dạo này cậu gầy đi không ít, lớp má phúng phính trước kia gần như biến mất, khiến đôi mắt trông lại càng to hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play